Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 262: Thịt khô hầm cá chạch

Lý Mộng Tuyết tưởng tượng một lát, cá chạch giống y như con rắn trượt điên cuồng khắp nơi, thì run lẩy bẩy:
“Thôi, tôi phúc hậu, không đoạt vụ làm ăn của đồng chí Vân Cô Viễn thì hơn!”
Nếu không phải cô ấy từ bước đi biến thành chạy nhanh trốn đi, có lẽ người ta còn tưởng là cô ấy phúc hậu thật!
Vân Cô Viễn rửa tay vào phòng, Diệc Thanh Thanh mới mở nắp nồi ra.
Mùi thơm xông vào mũi.
“Thế nào, thơm không?” Diệc Thanh Thanh đắc ý nói, khi đợi anh trở về cô đã lén nếm thử một ít, đặc biệt có tự tin!
Vân Cô Viễn nhìn cô nghiêm túc nói: “Thơm!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Anh còn chưa ngửi mà, thậm chí còn chưa nhìn đồ ăn thì sao biết là thơm?
“Đi đi, mau đi rửa tay, em đi múc đồ ăn!”
Diệc Thanh Thanh đẩy anh đi tới bên lu nước.
Vân Cô Viễn cười càng vui vẻ.
“Cười ngây ngô gì thế?” Diệc Thanh Thanh tức giận nói, lại không phát hiện tươi cười trên mặt mình cũng sắp tràn ra.
Hai người vây quanh bàn trên giường đất ngồi đối diện nhau, Diệc Thanh Thanh sớm đã không nhịn được gắp một miếng cá chạch béo mập cho Vân Cô Viễn trước, sau đó mới gắp cho mình.
Cá chạch đã hầm mềm ngon miệng, vừa vào miệng là tan, tràn ngập mùi thơm của thịt khô.
Đời trước ăn đồ ăn thanh đạm quá nhiều, đời này Diệc Thanh Thanh có ý bồi thường mang tính trả thù, thích nhất thêm dầu thêm muối vào đồ ăn.
Cho nên rất thích nhai thịt khô có vị mặn.
Thịt khô hầm cá chạch này dùng nhiều là thịt mỡ của thịt khô, hầm vào trong cá chạch.
“Ăn quá ngon!” Diệc Thanh Thanh thở ra một hơi tràn ngập hưởng thụ, đồ ăn ngon mang tới cho cô cảm giác hạnh phúc là không gì sánh kịp.
“Đây là thịt lợn rừng, em bắt được lợn rừng à?” Vân Cô Viễn nếm thử một miếng sau đó hỏi.
Anh thực sự kinh ngạc một lát, hoàn toàn không nghĩ tới cô gái nhỏ trước mặt có thể một mình đánh chết một con lợn rừng, quá nguy hiểm.
Cuối cùng cũng hỏi, Diệc Thanh Thanh vội nói:
“Em nói với anh, ngày đó em lên núi kiếm củi, không cẩn thận đi vào sâu hơn, phát hiện có một con lợn rừng nhỏ vừa rời khỏi che chở của cha mẹ cọ ngứa ở rãnh, sau đó em làm thế này… Thế này… Lại thế này…”
Diệc Thanh Thanh miêu tả sinh động như thật quá trình mình bắt lợn rừng, sau đó đổi thành mình thịt lợn rừng, rồi vận chuyển từng chút về nhà.
Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô, còn có hành động miêu tả của cô thì buồn cười.
“Này, có phải anh đang cười nhạo em hay không?” Diệc Thanh Thanh phát hiện anh đang cười trộm, lập tức hung dữ nói.
Vân Cô Viễn cười lợi hại hơn: “Không có, anh cảm thấy em như vậy khá đáng yêu! Gặp được em, xem như đám lợn rừng kia gặp xui!”
Cô nên tin hay là không tin?
“Hai ngày trước anh cũng phát hiện ra một con lợn rừng ở trên núi, nhưng mà rát to, chính diện dùng mũi tên bắn hơi nguy hiểm nên anh không ra tay. Anh định mấy ngày nữa dành thời gian giữa trưa lên núi đào mấy cái bẫy, lúc này đột nhiên cảm thấy biện pháp của em cũng khá tiện, hay là Thanh Thanh giúp anh nhé?”
Vân Cô Viễn chuyển đề tài.
“Lợn rừng to à…” Trong lòng Diệc Thanh Thanh có chút nhát gan, lợn rừng to không cùng một cấp bậc với lợn rừng nhỏ.
Nhưng mà bọn họ có hai người, thủ pháp bắn tên của Vân Cô Viễn còn tốt hơn cô, có lẽ có thể thử xem.
Diệc Thanh Thanh hỏi Vân Cô Viễn con lợn rừng kia có kích cỡ thế nào, cô tính toán tối nay tiến vào hình thức dạy học kỹ năng luyện tập trước, chuẩn bị cho ngày mai.
“Được, vậy giữa trưa ngày mai chúng ta đi xem.” Trong lòng Diệc Thanh Thanh đã có tính toán, nên đồng ý.
Thịt heo vĩnh viễn không ngại nhiều, lợn rừng càng là có thể ngộ không thể cầu, lâu như vậy cô chỉ gặp được một con.
Tuy hiện giờ trong không gian có không ít hàng dự trữ, nhưng mà luôn có ngày ăn hết, chuẩn bị trước cũng không sai.
Có khả năng mỗi người có không gian đều có thuộc tính hamster, tuy không gian nhỏ của mình đã đầy, nhưng chen chúc một chút vẫn có thể nhét được.
Cộng thêm thịt heo đánh về hun trước, đợi hun xong, tích cóp được điểm đánh dấu thăng cấp cũng nhanh, đến lúc đó không gian 500 mét vuông tương đương với căn nhà cao 3 mét, rộng hơn 160 mét vuông.
Chỉ để đồ của mình cô, ngoại trừ chỗ để đồ nội thất của mình, chỗ còn lại có thể dùng để trữ đồ, nơi rộng như vậy muốn tích trữ đầy còn không biết phải mất bao lâu!
Cho nên cần chuẩn bị trước mới được.
“Chuyện này không nên lộ ra, ngày mai ăn cơm trưa xong chúng ta gặp mặt ở lối vào sau núi khu thanh niên trí thức.” Diệc Thanh Thanh còn bổ sung một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận