Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 267: Không sao, em ăn no là được

“Không sao, em ăn no là được!” Trịnh Hiểu Long không ngại nói.
Tuy lúc trước anh ta rất vui Mộng Tuyết có thể cho anh ta bánh bao rau dại, nhưng vì cô ấy không thích ăn, không ăn nổi, sau khi giữa trưa trở về còn làm ít đồ ăn lấp đầy bụng.
Nhà cô ấy như thế, có thể sống tốt như vậy hoàn toàn là vì cô ấy cực khổ ở chợ đen mới kiếm được, sao mình có thể chiếm tiện nghi của cô ấy?
Có đôi khi anh ta thật sự bội phục sự dũng cảm của cô ấy, có thể dũng cảm đấu tranh trong gia đình không hạnh phúc, mình thì không làm được.
Chiều hôm buông xuống, bốn phía sân phơi có đống lửa hiện lên.
Mọi người đặt bát đũa xuống, bắt đầu đẩy khoai lang đỏ.
Người cả thôn đều ra trận, ngay cả đứa bé cũng tới giúp đỡ.
Bận rộn cả ngày tuy cơ thể mệt mỏi, nhưng lúc này lại náo nhiệt khó có được.
Mọi người vừa làm việc vừa kêu ký hiệu, sau đó không biết người nào bắt đầu, bắt đầu hát bài hồng ca.
Trong tay không ngừng làm việc, trên mặt đều là ý cười.
Diệc Thanh Thanh cũng thích thú, cô chưa từng thấy náo nhiệt như vậy, cảm giác mọi người đồng tâm hiệp lực vô cùng động lòng người, là phong cảnh đời sau không thấy được.
Vẫn luôn bận rộn tới sau nửa đêm mọi người mới im lặng, ngáp liên miên, phải cố gắng lắm mới hoàn thành công việc.
Bốn đóa Kim Hoa ba đóa ủ rũ.
Người sau ôm eo người trước, đầu gác lên vai người trước nâng bước, nhắm mắt lại, chỉ có Diệc Thanh Thanh trước mắt là có tinh thần.
Một mình cô kéo ba người đi về khu thanh niên trí thức, miệng còn lẩm nhẩm: “Một hai một, một hai một…”
Diệc Thanh Thanh thề, mình bị bắt ép!
Nếu không kêu, phía sau giày phải của cô sẽ bị ác ma Lý Mộng Tuyết dẫm rớt, đôi tay của cô ấy còn chạm vào chỗ cô sợ ngứa nhất!
Mấy người nghiêng ngả lảo đảo, giống như côn trùng dài xoắn tới xoắn lui.
Vân Cô Viễn im lặng đi theo bên cạnh cô.
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa nhìn với vẻ trông mong, luôn cảm thấy đặc biệt thê lương.
Cô gái mình thích dựa đầu vào vai cô gái khác, không có chuyện của mình.
“Được rồi, đã tới, có ngạch cửa, cẩn thận một chút!” Tới cửa khu thanh niên trí thức, Diệc Thanh Thanh nhắc nhở mấy người phía sau.
Sau đó chia rẽ đội ngũ, đẩy bọn họ đi vào: “Mau trở về tắm rửa đi ngủ đi, đừng lề mề nữa!”
“Ồ!”
Ba người giống y như du hồn lắc lư đi vào.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng được giải thoát.
“Đừng quên ước định ngày mai!” Cuối cùng Diệc Thanh Thanh nói với Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Mau trở về đi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Diệc Thanh Thanh vẫy tay với anh, chui vào phòng.
Sau khi về phòng, Diệc Thanh Thanh trực tiếp đổ nước ấm vào chậu, tắm rửa qua loa xong thì lên giường ngủ.
Quá muộn, ngày mai còn phải dậy sớm đi giết lợn rừng, cô không tiến vào hình thức kỹ năng dạy học học tập nữa, đầu vừa dính vào gối đầu là tiến vào giấc ngủ sâu.
Khi trời tờ mờ sáng, hơn 6 giờ cô đã ngủ no, cho nên tự nhiên tỉnh lại.
Tay chân nhẹ nhàng rời giường rửa mặt, sau đó mở cửa trước.
Vốn tưởng rằng Vân Cô Viễn còn chưa dậy, không nghĩ tới cửa đối diện đã mở ra, còn có mùi thơm của hành truyền đến.
Diệc Thanh Thanh rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Vân Cô Viễn, thăm dò bên trong.
Vân Cô Viễn xắn tay áo làm bánh nướng, đầu không thèm nâng lên cũng biết là cô, khóe miệng khẽ nhếch:
“Dậy rồi à, chuẩn bị ăn cơm sáng.”
Diệc Thanh Thanh đứng ở cửa chỉ ló đầu vào ngẩn ngơ: “Cũng có phần em ư?”
“Đúng vậy, lúc trước ăn thịt khô hầm cá chạch của em, không được nghĩ biện pháp khác báo đáp em sao? Hôm nay trả tạm như vậy đã, sau này còn trả tiếp!”
Vân Cô Viễn nhịn cười nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô.
“Sau này vẫn còn ư?” Diệc Thanh Thanh được cưng chiều mà sợ hãi, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp.
Hiệu quả của một bữa thịt khô hầm cá chạch lớn như vậy sao?
Còn phải mấy bữa cơm mới trả được?
Hơn nữa…
Cá chạch còn là anh đưa mà!
Vì sao tặng cá chạch thì phải ngược dòng về trước, là vì cô nói mình không biết bắt, nhưng thích ăn, còn làm xong đưa qua cho anh, hơn nữa gần đây mình luôn đưa cơm cho anh.
Như vậy phải trả tới khi nào?
Vân Cô Viễn thật sự không nhịn được vươn tay qua, muốn xoa mái tóc không phải rất chỉnh tề của cô.
Nhưng mà khi tay chạm lên đỉnh đầu cô chỉ nhẹ nhàng vỗ một lát: “Đứng ngốc làm gì, anh không ăn em.”
Vỗ xong còn cảm thấy mình hơi đường đột, kéo cánh tay cô đẩy cô đi tới bên giường đất:
“Ngồi trên giường đất một lát đi, sẽ xong ngay thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận