Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 276: Đã trở về thì tốt

Đều là bức ảnh nho nhỏ, màu đen trắng, nhìn mỗi người đều rất ăn ảnh, tuấn nam mỹ nữ.
Đặc biệt là ảnh chụp chung của cô và Vân Cô Viễn, quá đẹp, hoàn toàn là dáng vẻ mà cô tưởng tượng, cô rất thích.
Diệc Thanh Thanh lấy ảnh bốn đóa Kim hoa ra nhét vào thư, lá thư là giữa trưa hôm nay cô vội vàng viết.
Vô cùng kiêu ngạo vượt yêu cầu viết thư mà mình đặt ra, một tờ giấy cũng không đủ, viết đơn giản từ thu hoạch vụ thu tới nay, nói chuyện mình được chọn nấu ăn cho nhà ăn tập thể.
Còn nói lần này mình gửi thư còn gửi thêm đồ trở về, cùng với ảnh chụp chung của bốn cô gái bọn họ.
Lá thư trực tiếp nhét vào túi quần áo, cùng gửi trở về.
Lần trước khi gửi thư về cô đã nói với trong nhà, thu hoạch vụ thu phải hai tháng không thể tới huyện thành, bảo bọn họ đừng gửi thư, cho nên lúc này tới không có đồ của cô.
Gửi thư xong là đã gần tới giờ ăn cơm, Diệc Thanh Thanh chạy tới Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Buổi tối cung cấp món ăn mặn là thịt kho tàu, đối với Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh mà nói đây là chuyện tốt, đủ thức ăn mặn.
Diệc Thanh Thanh gọi hai suất thịt kho tàu, dùng hộp cơm đựng sau đó cho vào sọt.
Cuối cùng cô lại đạp xe lượn một vòng bên trạm phế phẩm.
[Đánh dấu điểm đánh dấu miếu thổ địa ở huyện Thiết Lĩnh, nhận được một lá bùa được mùa.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Thiết Lĩnh, nhận được linh kiện liên quan tới giường La Hán gỗ sưa khắc hoa.]
Đánh dấu ở miếu thổ địa đạt được lá bùa được mùa, chuyện này không có gì bất ngờ.
Chỗ trạm phế phẩm lại ra đồ nội thất cũng không bất ngờ, chẳng qua hai chữ “linh kiện” kia khiến cô cảm thấy ngây người.
Lần này giường La Hán gỗ sửa không đơn thuần chỉ kèm theo bàn trà gỗ, sập, còn có rương quầy nhỏ, mấy thứ này đều là một phần của giường La Hán.
Thực ra linh kiện là chỉ đệm mềm, gối đầu, gối dựa còn có chăn gấm đặt trên giường.
Như vậy quá tri kỷ rồi, cộng thêm linh kiện như vậy còn có hai bộ.
Diệc Thanh Thanh nhìn mấy món đồ thêu tinh xảo như vậy, lại nhìn giường Thiên Công Bạt Bộ trống rỗng trong ba lô, đột nhiên cảm thấy mấy món đồ mình làm không xứng.
Rõ ràng thứ này càng xứng với đồ nội thất này hơn.
Còn là hai bộ, một bộ dùng trên giường La Hán, một bộ dùng trên giường Thiên Công Bạt Bộ, vừa đủ!
Kế hoạch làm chăn làm nệm của mình có thể trực tiếp hủy bỏ.
“Hệ thống ba ba?”
Hệ thống: …
Đây thật sự là hệ thống máy móc sao?
Mấy thứ này tới quá đúng lúc rồi.
Diệc Thanh Thanh vui sướng thì vui sướng, nhưng luôn cảm thấy thưởng thức của mình bị ghét bỏ, sau đó có cảm giác hệ thống ba ba ngựa không dừng vó cho cô đi cửa sau.
Thôi, dù sao là cô chiếm tiện nghi, như vậy không cần sầu đi đâu kiếm bông.
“Hệ thống ba ba, giường Bạt Bộ này còn thiếu rèm giường, có thể sắp xếp cho một cái không? Mi không cho, ta sẽ hủy vải bông đi tự mình làm! Chẳng qua hơi dày nặng một chút.”
Diệc Thanh Thanh ngầm ước nguyện.
Nói không chừng lần tới đến trạm phế phẩm đánh dấu, còn được tặng kèm một cái rèm giường?
Ôm chờ đợi tốt đẹp, trên đường cô về thôn đều chạy như điên.
Mặt trời chiều ngả về tây, cô kịp thời đi về khu thanh niên trí thức, trước khi Vân Cô Viễn chuẩn bị đẩy xe đạp đi đón cô.
Đám Lý Mộng Tuyết đợi ở cửa khu thanh niên trí thức, có người trông mòn con mắt đợi ảnh chụp xinh đẹp của mình, có người trông mòn con mắt đợi món ăn mặn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, còn có người đợi người về.
Khu thanh niên trí thức ở sườn núi, đứng ở đó có thể nhìn rất xa, Diệc Thanh Thanh vừa tới cửa thôn là bọn họ đều thấy được.
Lần đầu tiên hưởng thụ loại phục vụ nghênh đón này, Diệc Thanh Thanh được cưng chiều mà sợ hãi:
“Hôm nay làm việc không mệt à? Làm gì mà đều đợi ở đây thế?”
Lý Mộng Tuyết: “Ảnh chụp, ảnh chụp, mau, tôi muốn xem ảnh chụp.”
Tiền Lai Lai: “Chúng tôi đói bụng, đợi đồ ăn ăn với cơm!”
Vân Cô Viễn: “Đã trở về thì tốt.”
Diệc Thanh Thanh đẩy xe vào sau hẻm, tới cửa nhà mình thì dựa xe vào chân tường, mới cởi sọt xuống, lấy ảnh chụp ra chia cho mọi người trước, sau đó là hộp cơm thịt kho tàu.
Hộp cơm của Tiền Lai Lai thì đưa cho cô ấy bảo cô ấy chia với Vương Linh Linh, hộp cơm của cô thì nhét cho Lý Mộng Tuyết, bảo cô ấy tự mình lấy phần của mình.
Nhưng mà lúc này vẫn là ảnh chụp được hoan nghênh nhất.
“Hiểu Long, trên ảnh chụp anh trông trắng hơn nhiều, trong khoảng thời gian thu hoạch vụ thu vất vả rồi!” Lý Mộng Tuyết nói lời thấm thía với Trịnh Hiểu Long.

Bạn cần đăng nhập để bình luận