Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 279: Tôi muốn ăn cơm, lần này là thật

Lời nói của Vương Linh Linh giống như cọng rơm cuối cùng, khiến Tiền Lai Lai buông xuống chút băn khoăn cuối cùng kia, ấp a ấp úng nói:
“Có, nhưng mà chỉ có một chút như vậy!”
“Vậy được rồi, dư lại xem biểu hiện của anh ấy đi! Anh ấy thích cô, không làm ra hành động gì đó dựa vào cái gì cô phải đồng ý với anh ấy?” Lý Mộng Tuyết hùng hổ, vỗ bàn đứng dậy.
“Nếu cô do dự những nhân tố hiện thực này, có thể tiếp xúc một thời gian, hảo cảm đối với anh ấy nhiều hơn một chút thì nói chuyện với anh ấy, có lẽ cũng không thể không giải quyết như cô nghĩ.” Diệc Thanh Thanh cổ vũ Tiền Lai Lai.
Hai người ở bên nhau sẽ có đủ loại khác biệt và lựa chọn khác nhau, điều quan trọng lúc này là câu thông.
Tình yêu chính là thuốc bôi trơn, có thể khiến người ta vì đối phương mà thu liễm góc cạnh của mình, càng dán sát nhau hơn.
Tiền Lai Lai chậm rãi hiểu rõ phương pháp đối mặt với Trần Chí Hòa sau này, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.
“Tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn cơm, lần này là thật! Thịt kho tàu đã nguội rồi!” Tiền Lai Lai kêu to oa oa bắt đầu đuổi người, thịt ngon như vậy không nhấm nháp thì quá lãng phí!
Diệc Thanh Thanh phân tích cho Lai Lai xong, bản thân cũng hiểu một chút.
Giữa cô và Vân Cô Viễn, hình như là Vân Cô Viễn bao dung cô nhiều hơn, vì cô thu liễm góc cạnh của mình.
Anh bao dung tất cả kế hoạch và quy hoạch của cô, nguyện ý im lặng chờ đợi, chuyện này không phải chuyện dễ dàng gì.
Diệc Thanh Thanh cúi đầu nghĩ chuyện này, Vân Cô Viễn đứng ở chỗ ngõ nhỏ dừng lại nhìn mà cô không phát hiện ra.
Đồng chí Vân không để lộ dấu vết dịch nửa bước, khi tới phía trước cô hơi thở chậm lại chỉ đợi cô tới gần.
Diệc Thanh Thanh nâng bước đi thêm một lát, sau đó thấy được đôi chân quen thuộc tiến vào tầm mắt, thì dừng bước lại ngẩng đầu nhìn anh.
Vân Cô Viễn che đi thất vọng lóe lên trong mắt rồi biến mất, cười hỏi cô: “Suy nghĩ gì thế? Mà vẫn luôn cúi đầu?”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, nghiêm túc lại nghịch ngợm nói:
“Em suy nghĩ gặp được A Viễn đúng là chuyện vô cùng may mắn, rất may mắn, thực sự may mắn. Em hơi lo lắng có khả năng dùng hết vận may đời này của em, sau này sẽ gặp xui xẻo.”
“Anh cũng cảm thấy gặp được Thanh Thanh em là chuyện rất may mắn, rất may mắn, rất may mắn, rất may mắn, thực sự may mắn, cũng có chút lo lắng có phải sẽ dùng hết vận may đời này của anh hay không, nhưng mà cho dù sau này xui xẻo anh vẫn nguyện ý.”
Mỗi một câu “rất may mắn” Vân Cô Viễn nhấn mạnh rất nặng, anh nhất định phải nhấn mạnh một chút, mình cảm thấy càng may mắn hơn, nên lặp lại nhiều hơn.
“Ha ha!” Diệc Thanh Thanh bị chọc cười: “Vậy hai kẻ xui xẻo như chúng ta ở bên nhau cũng rất xứng đôi!”
Trong mắt Vân Cô Viễn chứa toàn bộ thế giới của anh, ánh mắt hai người chạm nhau, giống như cách nhau càng gần thêm chút nữa.

Kế tiếp Diệc Thanh Thanh tốn ba ngày đọc một lượt tất cả báo một lượt, sau đó lựa chọn chuyên mục đăng tùy bút và chuyện xưa ngắn.
Chuyên mục này có bài viết mới nhất là về thu hoạch vụ thu, có “hồi ký thu hoạch vụ thu của tôi”, “anh hùng thu hoạch vụ thu Trịnh Thúy Phân”…
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình có thể cọ nhiệt chút, lấy góc độ của thanh niên trí thức viết về thu hoạch vụ thu.
Hơn nữa tỉnh cách cách không xa lắm, gửi qua cũng càng nhanh hơn chút.
Chọn đề tài và tóm tắt lại lối viết của các bài đăng trên báo tỉnh.
Tóm lại tài văn chương không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là phù hợp với chủ đề chính, phải tích cực, phấn chấn, phản ánh được hoàn cảnh cuộc sống tươi đẹp hiện tại.
Vuốt mông ngựa cũng rất quan trọng, thêm hai câu trích lời của chủ tịch Mao càng tốt.
Lục tìm trích lời của chủ tịch Mao, cô bắt đầu viết bài.
Cảm ơn mẹ cô mỗi ngày tàn phá và tra tấn bắt cô viết đủ số lượng từ, khiến cô dưỡng thành thói quen quan sát cuộc sống, cho nên cô biết rất nhiều về thu hoạch vụ thu.
Sàng lọc lựa chọn đề tài phù hợp với thời đại này, tiến hành trau chuốt, chủ yếu thể hiện sự thân thiện và thuần phác của các hương thân thôn Hưởng Thủy, cùng với hiểu biết và cảm thụ của đám thanh niên trí thức trong thu hoạch vụ thu này.
Còn bày ra ý nghĩa của thanh niên trí thức xuống nông thôn học tập, cuối cùng liên hệ với câu trích lời của chủ tịch Mao, nâng tầm tư tưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận