Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 294: Biện pháp kiếm tiền

“Được rồi, thím cháu còn đợi chú về nhà ăn cơm nữa, chú đi đây!”
Triệu Hữu Điền báo tin vui xong, lại gấp tờ báo cẩn thận vào trong lòng, chắp tay sau lưng vui vẻ thoải mái rời đi.
Bước chân thoạt nhìn còn có chút đắc ý.
Diệc Thanh Thanh im lặng nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ chiều, nhà đại đội trưởng ăn cơm sớm như vậy sao?
Triệu Hữu Điền đi xuống sườn núi khu thanh niên trí thức, rẽ trở về nhà trưởng thôn.
Trở về ăn cơm là cái cớ mà thôi, bài viết hay như vậy ông ấy phải mang về cho anh em tốt của mình thưởng thức, đến lúc đó để bên cạnh đống giấy khen của đại đội thôn Hưởng Thủy bọn họ.
Đại đội trưởng tới khu thanh niên trí thức gây ra động tĩnh không nhỏ, mọi người trong tối ngoài sáng đều chú ý tới!
Bốn đóa Kim Hoa chỉ có Lý Mộng Tuyết đến huyện thành kiếm tiền không ở đây.
Bên nam sinh Trịnh Hiểu Long cũng đến huyện thành, Vân Cô Viễn không ở trong phòng, chỉ có Trần Chí Hòa ở đây.
Đại đội trưởng vừa đi, Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai không nhịn được hỏi.
“Cô gửi bài cho báo tỉnh lúc nào thế?”
“Lúc trước khi đi mua báo trở về đọc ý.” Diệc Thanh Thanh nói: “Mẹ tôi viết thư quy định số lượng từ các cô cũng biết rồi đó, dù sao tôi cũng phải viết cho bà áy, viết dài như vậy rất lao lực, dứt khoát trau chuốt một chút, thử gửi bài đi, nếu được chọn còn có tiền nhuận bút mà!”
Nói đến chuyện này Diệc Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới gì đó:
“Đây cũng là một con đường kiếm tiền, cô cũng có thể suy xét. Tri thức mà chúng ta học được cũng không tính hoàn toàn vứt bỏ đó, còn chế tạo được tài phú cho chúng ta.”
Những lời này của cô chủ yếu là nói cho Tiền Lai Lai nghe.
Tiền Lai Lai dựa vào đất phần trăm và kiếm củi bán cho đám Lý Mộng Tuyết kiếm tiền, còn rất mệt.
Nếu có thể dựa vào viết bài kiếm ít tiền, không chỉ nhẹ nhàng hơn chút, còn có thể ôn tập tri thức, không đến mức mấy năm xuống nông thôn quên sạch hết tri thức, cũng có trợ giúp đối với khôi phục thi đại học sau này.
“Tôi thì thôi.” Vương Linh Linh có tự mình hiểu lấy, cách hành văn của cô ấy bình thường, không thể dùng con đường này, hơn nữa cô ấy lười, không muốn cố sức, nhưng mà cô ấy vẫn cổ vũ Tiền Lai Lai: “Lai Lai, cô có thể thử xem. Tôi nhớ rõ lúc trước cô nói thành tích học tập của cô không tệ lắm!”
“Ừm, biện pháp kiếm tiền, đương nhiên là tôi không thể buông tha.” Tiền Lai Lai nghe lọt.
Không chỉ Tiền Lai Lai nghe lọt, đám thanh niên trí thức cũ cũng có tâm tư này, nhưng mà có quan hệ bình thường với Diệc Thanh Thanh nên không tiện hỏi.
Nhưng không ít người vẫn có tin tưởng đối với trình độ tri thức của bản thân, đặc biệt là Triệu Phương và Chu Cường từ lúc xuống nông thôn vẫn lôn không rời tri thức trong sách vở.
Cho dù là có tin tưởng hay không tin tưởng, không ít người đều đi mua báo tỉnh, đọc bài viết của Diệc Thanh Thanh, muốn nhìn xem cách viết như thế nào.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng giống như vậy, nhỏ giọng nói với Diệc Thanh Thanh:
“Đại đội trưởng đúng thật là, đi nhanh như vậy, tôi chỉ mới đọc được tên bài viết.”
“Ngày mai tôi đến huyện thành nhìn xem có nhận được hồi âm của báo xã hay không.” Diệc Thanh Thanh cũng muốn mua một tờ!
Đúng rồi, phải mua hai tờ, gửi về nhà, cho mẹ cô nhìn xem năng lực của con gái bà ấy.
Tránh cho bà ấy luôn không yên lòng về cô.
“Tôi cũng đi, mua mấy tờ báo mới nhất, không thể chỉ đọc báo tỉnh, tôi muốn giăng lưới rộng hơn.” Tiền Lai Lai nổi lên tâm tư, lập tức muốn hành động.
“Chỗ tôi còn có ít báo tôi mua tháng trước, tôi đã đọc xong hết rồi, cô cầm về xem còn dùng được không.” Diệc Thanh Thanh nói.
Dù sao cô không tính toán coi chuyện này là sự nghiệp làm.
Đợi tham quan nông trường, viết thêm một bài gửi đi là được.
Nếu sau này cô luyện tập viết văn hay viết thư, có bản thảo chất lượng không tệ, cô sẽ sửa một chút rồi gửi đi cũng được, nhưng không suy nghĩ quá nhiều tới chuyện nhất định được chọn.
Giống với Vương Linh Linh, cô không muốn phí thời gian vào chuyện này.
Sau này không đi con đường này, thì không cần tốn sức vào nó.
Cô muốn học nhiều thứ lắm, thời gian lại có hạn, nên phải từ bỏ một số thứ.
Kéo Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh vào nhà xong, Diệc Thanh Thanh lấy đống báo mình mua lúc trước ra, bên trên vẫn còn ít ký hiệu khi cô đọc đánh dấu vào.
Khác với bọn họ, Tiền Lai Lai thực sự cần tiền.
Diệc Thanh Thanh cũng thực sự hi vọng Tiền Lai Lai có thể sống nhẹ nhàng hơn chút.
Cho người ta cá còn không bằng dạy người ta bắt cá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận