Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 304: Kỹ năng trung y

Thầy lâm cũng là phương đông phương tây kết hợp, là họa sĩ lớn có sở trường riêng.
Tác phẩm của ông ấy khiến Diệc Thanh Thanh mở rộng tầm mắt, quan trọng nhất chính là, bóng dáng trong tranh thường vẽ Diệc Thanh Thanh thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là cô Trịnh ư?
“Thầy Lâm, người trong bức tranh là?” Diệc Thanh Thanh tò mò nên hỏi.
“Vợ của tôi.” Lâm Nhất Bạch nhìn bức tranh nói.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình bị khoe ân ái, im lặng lựa chọn hợp hai làm một nơi dạy học kỹ năng nhạc cụ và kỹ năng hội họa.
Dù sao đều ở chung tứ hợp viện, một người sương phòng phía đông một người ở sương phòng phía tây.
Cho dù chỉ là hình ảnh mô phỏng, so với để thầy Lâm nhìn bức tranh tương tư người, không bằng để hai vợ chồng bọn họ cùng dạy.
Khổ sở chính là, có lẽ hai người này đã không còn ở trên đời trong hiện thực.
Bình thường chỉ có người không còn trên đời này hình thức dạy học kỹ năng mới không phải hiện ra cảnh tượng đánh dấu, mà ở nơi thường ở của nhân vật khi còn sống, hay là nơi lưu luyến nhất.
Hơn nữa hôm nay cô gần như gặp qua hết người ở nông trường, không thấy bọn họ ở nơi đó.
Sau khi tiến vào hình thức dạy học kỹ năng thư pháp cũng giống vậy, là một phòng làm việc treo đầy bút mực.
Thầy Vương Văn Dương là một ông cụ tóc hoa râm, trên 50 tuổi, một tay viết chữ tràn ngập khí phách.
Ra khỏi hình thức kỹ năng dạy học, trong lòng Diệc Thanh Thanh hơi trầm trọng.
Kiến thức được thành tựu trong lĩnh vực ba vị giáo viên này am hiểu, lại nghĩ tới bọn họ đều không còn trên đời thì hơi khổ sở.
Cộng thêm bọn họ từng ở trong nhà thấp thời gian không ngắn, nếu không điểm đánh dấu đã không xuất hiện ở đó.
Nếu không có hệ thống đánh dấu, Diệc Thanh Thanh không biết học thức đầy bụng của bọn họ có thể truyền thừa xuống hay không.
Cô cảm thấy có hứng thú, cũng thích mấy kỹ năng này, có tác dụng nung đúc tình cảm, làm phong phú cuộc sống tinh thần hằng ngày.
Không cầu đạt tới trình độ của các giáo viên, học được ba bốn phần đủ khiến cô vui vẻ rồi.
Cũng không kém tiểu thư khuê các tinh thông cầm kỳ thi họa.
Cuối cùng vào hình thức dạy học kỹ năng trung y, Diệc Thanh Thanh coi trọng nhất.
Nghề nghiệp cô quy hoạch cho mình trong tương lai là trung y, khám bệnh là phụ, dược lý là chủ yếu.
Cô dự định làm công việc phương diện nghiên cứu về thuốc, đơn thuốc trung y vẫn có nhiều chỗ đáng để nghiên cứu.
Nếu có thể có thành tựu trong phương diện này, nghiên cứu ra một số thuốc có tác dụng đối với chữa bệnh, có lẽ tương lai sẽ ít đi một số người nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn như cô, khiến bọn họ có thể ôm thế giới tốt đẹp lần nữa.
Như vậy cô sống lại thêm một đời, cũng coi như là không uổng phí.
Ấn vào kỹ năng trung y.
[Chương trình dạy học kỹ năng trung y.]
[Dịch Kỳ (cấp 5-80%).]
Ôm tình cảm chờ mong và khát khao, Diệc Thanh Thanh tiến vào hình thức dạy học kỹ năng trung y.
Chỉ trong nháy mắt, cô ở trong một đại đường tràn ngập hương thuốc, bên cạnh có quầy, có quầy thuốc tràn ngập mặt tường.
Trên cao treo một tấm biển, trên đó viết: “Diệu thủ hồi xuân”.
Trong đại đường trống rỗng không có một bóng người, có âm thanh truyền từ sau cửa nhỏ bên trái tới:
“Người ở đây!”
Diệc Thanh Thanh theo âm thanh đi qua cửa nhỏ, phía sau còn có một sân nhỏ, phơi rất nhiều dược liệu, một ông cụ mặc vải thô, đầu đầy tóc bạc đang lật dược liệu ở đó.
“Tới rồi à, cô nhóc, vì sao lại học trung y?” Ông Dịch cười tủm tỉm hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh nói ra suy nghĩ của mình cho ông ấy.
Bao gồm kiếp trước cô bị bệnh tật quấn thân ảnh hưởng đối với cô.
Nơi này là hình thức dạy học kỹ năng, giáo viên bên trong chỉ là hình ảnh dạy học mô phỏng, có trí tuệ cũng chỉ là giả, sẽ không để lộ về cô.
Bí mật cô che giấu trong lòng, không thể nói cho người khác, thì có thể nói ra ở nơi này.
Ông Dịch nghe xong nỗi lòng của cô, vuốt chòm râu:
“Người học y quan trọng nhất chính là hai chữ đức hạnh, cho dù ý của em không ở khám bệnh chữa bệnh, nhưng muốn bái tôi làm thầy, thì cần phải treo hai chữ này trong tim. Tôi rất vui khi ước nguyện ban đầu học y của em là muốn chứa một số chứng bệnh không có thuốc chữa trên thế gian, những chuyện em trải qua trong đời trước không chỉ mang tới đau khổ, ít nhất em trải nghiệm được cảm thụ của người bệnh, đây là chuyện rất nhiều người học y không có. Có lẽ dựa vào chuyện này, sau này em luôn giữ được bản tâm học y của em.”
“Trung y chính là một môn học vấn bác đại tinh thâm, em chỉ muốn nghiên cứu đơn thuốc và dược lý là không được. Ngay cả nguyên nhân bệnh bệnh lý cũng không biết, sao có thể tìm kiếm thuốc đúng bệnh? Khoan hãy nghĩ xa như thế, học từ cơ sở, nắm chắc cơ sở, sau này em muốn nghiên cứu sâu phương diện nào đó, mới có thể thành thật kiên định, mà không phải đứng trong lầu các ở không trung.”
Diệc Thanh Thanh được ông Dịch mở miệng nhắc nhở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận