Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 312: Cô ấy không muốn làm vậy mà!

“Quỷ… Quỷ quỷ túy túy!” Lý Mộng Tuyết nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, cô ấy nối tiếp rồi!” Diệc Thanh Thanh thực sự là như nhặt được tiện nghi lớn: “Nếu đã nối tiếp, vậy chỗ tôi tính là qua!”
“Mộng Tuyết, cô có ngốc hay không? Thanh Thanh nói gì cô nghe rõ không?” Tiền Lai Lai nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc, suýt chút nữa là có thể dán Diệc Thanh Thanh rồi!
“Câu lúc nãy là gì?” Lý Mộng Tuyết vì không muốn thua đầu tiên nên liều mạng, căn bản không nghe rõ Diệc Thanh Thanh nói gì, cũng không nhớ là câu gì.
“Trành nhĩ cá quỷ!” Diệc Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở cô ấy, vô cùng vui vẻ.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Thất sách!
“Ha ha, kế tiếp, kế tiếp đi!” Diệc Thanh Thanh cười đến bụng đau: “Túy khó nối lắm! Đồng chí Trịnh, muốn trách thì trách đối tượng tốt của anh đi!”
Trịnh Hiểu Long: “… Túy nhĩ cá quỷ?”
Sau khi nói xong thì tràn ngập chờ mong nhìn người anh em tốt nhà mình: Giúp đỡ chút đi!
Trần Chí Hòa bày tỏ, ở trước mặt thắng thua không có anh em: “Không phải thành ngữ, cậu thua, nào, chọn dán ở đâu đi!”
Trịnh Hiểu Long: “…”
“Ha ha ha ha!” Hai bọn họ mắt đi mày lại chọc cười mọi người ở đây.
Diệc Thanh Thanh tránh được một kiếp vui vẻ nhất, nói với Lý Mộng Tuyết: “Chị em tốt, làm tốt lắm!”
Cô ấy không muốn làm vậy mà!
Thật đấy!
Trịnh Hiểu Long bất hạnh bị đối tượng của mình hố, tờ giấy đầu tiên được người anh em tốt của anh ta “chiếu cố” dán lên giữa mày anh ta, một mảnh thô to, giống y như cương thi bị dán bùa.
Đợt thứ hai tiếp tục bắt đầu.
Lúc này có người đầu tiên bị dán, có người lót đế, dục vọng phân thắng bại của mọi người không còn cao như trước.
Mình trả lời được hay không chỉ là phụ, phải dùng sức nghĩ câu khó khiến người phía sau không nối tiếp được quan trọng hơn.
Lục tục trên mặt mỗi người có dán báo, chỉ có một người ngoại lệ.
Lý Mộng Tuyết vốn dĩ luôn không bị dán là vì người kế tiếp cô ấy là Trịnh Hiểu Long, có câu nào không biết thì là “X nhĩ cá quỷ”, luyến tiếc hại cô ấy bị dán nên lén lút nối tiếp.
Bị thương biến thành Trần Chí Hòa, cuối cùng tạo thành anh ta nghiêm trọng bất mãn, “X nhĩ cá quỷ” thành câu bị cấm.
Dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết bị dán.
“Đồng chí Trần, anh phải nỗ lực lên, mặt của đồng chí Vân cảm thấy cô đơn quá!”
Hiện giờ Vân Cô Viễn là người duy nhất không bị dán.
Lúc này Lý Mộng Tuyết đáp câu “nhân kháo y trang”, Trịnh Hiểu Long nối tiếp “trang thần lộng quỷ”.
Trần Chí Hòa cười quái dị một tiếng, nói với Vân Cô Viễn: “Ha ha, người anh em, rất xin lỗi, quỷ quỷ túy túy!”
Vân Cô Viễn: “…”
Căn bản không có thành ngữ mở đầu bằng từ này.
“Ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người nở nụ cười, cuối cùng mặt của Vân Cô Viễn cũng giống với mặt mọi người rồi!
Ngày này, tổ hợp đầu to bảy người tụ tập cùng nhau hi hi ha ha suốt ngày.
Bữa sáng là ăn khoai lang đỏ nướng, cơm trưa và cơm tối là mọi người lấy lương thực đồ ăn cùng nhau làm bánh có nhân.
Không phải món ăn quý giá gì nhưng mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn, nên cảm thấy rất ngon.
Thời gian vui sướng nhoáng cái là trôi qua.
Ăn cơm tối xong, còn có chút chưa đã thèm.
Tiền Lai Lai dựa đầu vào vai Diệc Thanh Thanh, Vương Linh Linh ngã lên người Tiền Lai Lai, Diệc Thanh Thanh thuận thế nằm lên đùi Lý Mộng Tuyết, Lý Mộng Tuyết thì dựa vào tường dán báo.
“Hôm nay thực sự rất vui, chúng ta ăn tết cũng ăn cùng nhau đi, cho náo nhiệt!” Lý Mộng Tuyết sờ đầu Diệc Thanh Thanh nói.
“Cô quên rồi à, Thanh Thanh và Linh Linh đều về nhà mà.” Tiền Lai Lai nói: “Đến lúc đó, tổ hợp đầu to của chúng ta bảy đầu chỉ còn thừa năm đầu.”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Nói ghê quá.
“Nếu không phải trở về gặp đối tượng xem mắt, tôi muốn ở lại ăn tết với mọi người.” Vương Linh Linh thở dài: “Nếu tôi không quay về, tôi sợ cha tôi cắt tiếp tế tôi mất.”
Xuống nông thôn tới nay cô ấy chịu không ít khổ, nhưng mà những chuyện này đều là quá khứ, hiện giờ vì đám chị em này, cô ấy thực sự vui đến mức quên cả trời đất.
Diệc Thanh Thanh cũng có chút không nỡ, ăn tết cùng với bọn họ chắc chắn rất náo nhiệt, nhưng mà cô cũng nhớ nhà.
Đây là năm ăn tết đầu tiên khi khôi phục ký ức, cô muốn trở về thăm cha mẹ.
Cô muốn ăn tết ở hai nơi, cho nên không nhịn được nói: “Hay là chúng ta cùng nhau đón tết Nguyên Đán đi! Coi như là ăn tết âm!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận