Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 317: Ăn dưa ngược hướng

Một cái khác là có điểm đánh dấu mỗi ngày đều có thể đánh dấu ở ngân hàng, ngoại trừ khoản tiền cần dùng gấp yêu cầu tích góp trước, mặt khác còn không bằng tích trữ điểm đánh dấu, dù sao điểm đánh dấu không mất giá.
Lý Mộng Tuyết thì khác, cô ấy tính toán để lại một khoản tiền gây dựng sự nghiệp, sau đó tiền dư lại mua nhà ở Đế Đô, đây là con đường làm giàu dễ dàng nhất.
Cuộc sống trôi qua hết ngày này tới ngày khác, phong phú mà kiên định trôi qua.
Trong chờ mong của tổ hợp đầu to bảy người cuối cùng Nguyên Đán cũng đến.
Niên đại này mọi người đều quen nhớ ngày âm lịch, tết cũng là tết âm lịch, mức độ coi trọng tết dương lịch không như đời sau.
Những năm gần đây, nhiệt độ của từ Nguyên Đán này cũng không thấp, không phải vì nó đại biểu cho tết dương lịch, mà vì mỗi lần tới ngày này, nhật báo sẽ đăng một bài “xã luận Nguyên Đán”, đây là chương trình dành cho quần chúng nhân dân cả nước.
Không chỉ các đài phát thanh phát đi phát lại, mà các đơn vị, xí nghiệp các cấp cũng như trường học, công xã, đều sẽ nghiên cứu bài xã luận Nguyên Đán hăng say.
Có thể nói, nó đã góp phần không thể xóa nhòa trong việc phổ biến từ “Nguyên Đán” vốn không được phổ biến rộng rãi.
Nhưng mà ở đại đội thôn Hưởng Thủy, Nguyên Đán im hơi lặng tiếng, chỉ có đám Diệc Thanh Thanh coi ngày này là ngày tết mà ăn mừng.
Bởi vì lần này phần lớn đồ đều mua từ chỗ Lý Mộng Tuyết, không khỏi dọn ra dọn vào chọc người ta đỏ mắt, ngày ăn mừng Nguyên Đán bọn họ ăn trong phòng Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết vì ngày này đặc biệt chuẩn bị trước một chút, quét dọn sạch sẽ mỗi góc trong phòng.
Vì ngồi rộng rãi hơn chút, còn gấp hết chăn đệm dùng để trang trí vào, đặt hết vào rương, rương đựng chăn đều đẩy hết vào trong giường đất.
Sau đó bên này để hai bàn sát cạnh nhau, bày dựa gần giường đất, như vậy bên trong còn có thể ngồi được, đến lúc đó bảy người ngồi ở đây ăn cơm đều không cần chen chúc như trước.
Hôm nay là ngày 31, Diệc Thanh Thanh học tập đến 7 giờ, sau đó rời giường rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi cầm chìa khóa khóa cửa đi ra ngoài.
“Chào buổi sáng!” Diệc Thanh Thanh cười chào hỏi Vân Cô Viễn mới đi ra.
“Chào buổi sáng!” Vân Cô Viễn cũng cười tươi, đặc biệt là nhìn thấy cô đội mũ, đi giày bông cùng kiểu với mình, còn mặc áo bên trong có lông thỏ, thì có loại vui sướng bí ẩn.
Giống như bọn họ có bí mật nhỏ thuộc về lẫn nhau, quan hệ càng gần hơn.
Diệc Thanh Thanh cũng cảm thấy rất vui, ký ức hai đời của cô, cuối cùng vẫn là đời trước làm chủ đạo.
Nghiêm túc chuẩn bị như vậy, có thể ăn uống thả cửa mừng năm mới, là chuyện đời trước cô chưa từng được thể nghiệm.
Tuy lần này không phải ở bên người thân, nhưng mà ở bên các bạn bè vô cùng trân quý, Diệc Thanh Thanh rất quý trọng.
Khi tới cửa phòng Lý Mộng Tuyết, thì gặp Tiền Lai Lai đang định ra ngoài.
Nhìn thấy hai bọn họ, Tiền Lai Lai quay đầu nói vào bên trong: “Hai bọn họ tới rồi, không cần tôi đi gọi!”
Sau khi nói xong thì kéo Diệc Thanh Thanh vào phòng: “Cô đúng là giỏi ngủ, trời còn chưa sáng tôi đã hưng phấn tỉnh dậy.”
“Đầu bếp tới rồi, chỉ đợi cô ra lệnh, hôm nay sáu chúng tôi đều làm trợ thủ cho cô, làm chân chạy vặt, cô có thể tận tình sai bảo, chỉ mong lát nữa cho chúng tôi ăn ngon đến mức nuốt cả lưỡi.” Lý Mộng Tuyết ngồi trên giường đất nói.
Mỗi người ở đây đều chưa ăn cơm sáng, chỉ đợi bữa tiệc lớn buổi sáng này.
Giống như Lý Mộng Tuyết thường ngày không thiếu thịt ăn, hôm nay là hưởng thụ hai tầng.
Sáu đôi mắt nhìn mình, đợi mình sai việc, động lực nấu ăn lập tức dâng lên.
Tuy học nấu ăn chủ yếu là thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình, nhưng thỉnh thoảng chia sẻ đồ ăn ngon với đám bạn bè thân thích, lại được thổi phồng lên cũng rất thỏa mãn.
Mỗi một người nấu ăn đều thích nhìn mình nấu món gì đó được mọi người chờ mong và thích!
Nấu ăn cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng, chân chính tốn thời gian phí công là phân đoạn chuẩn bị rửa rau, thái rau, phân đoạn này vừa vất vả còn nhạt nhẽo.
Sau khi cho vào nồi nấu thì rất nhanh, hầm mà nói càng thoải mái, cộng thêm quá trình nhìn nguyên liệu nấu ăn chín, tản ra mùi thơm cũng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Mà hiện giờ cô có sáu trợ thủ, mình chỉ cần nắm chắc phân đoạn cuối cùng vào nồi, công việc khác đều có thể để người khác làm, rất tiện.
Huống chi còn có một “trợ thủ” biết rõ thói quen nấu ăn của cô mà?

Bạn cần đăng nhập để bình luận