Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 340: Mười sáu tháng giêng

Mùng 3 là người khác tới nhà cô, mùng 4 không có việc gì nghỉ ngơi một ngày, mùng 5 cha mẹ cô kết thúc nghỉ đông, đi làm trở lại ở nhà xưởng.
Tết này cũng coi như trôi qua.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh xem như đánh giá cao năng lực học tập của anh trai cô, dạy anh ta nhiều lần như vậy, trợ thủ còn tạm, nhưng mà nấu cơm thì chỉ có thể miễn cưỡng nấu chín cơm.
Hương vị đó, giống y như rút thăm trúng thưởng một lời khó nói hết.
Không có so sánh không có đau thương, lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh cảm thấy năng lực học tập nấu nướng copy paste của Vân Cô Viễn đúng là khiến người ta bớt lo.
Dạy ra đồ đệ như Vân Cô Viễn thì tràn ngập cảm giác thành tựu, anh trai cô như thế, khiến sư phụ như cô hoài nghi bản thân.
Nhưng mà anh trai cô còn rất hài lòng đối với bản thân, trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể nấu chín cơm đã là tiến bộ rất lớn.

Sau tết cha mẹ cô đều đi làm, Diệc Thanh Thanh lại khôi phục cuộc sống nhàn rỗi, mỗi ngày đến ngân hàng đánh dấu, sau khi ăn cơm tối xong thì nói chuyện với người nhà một lát, thời gian còn lại đều ở nhà học tập.
Giữa trưa mùng 9, Diệc Thanh Thanh mới ăn cơm trưa xong, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi cô.
“Diệc Thanh Thanh, có điện thoại của cô!”
Diệc Thanh Thanh vội vàng đáp một tiếng, sau đó khóa cửa chạy ra.
Điện thoại là Vương Linh Linh gọi tới.
Nói là sau tết hơi nhàm chán, muốn về nông thôn.
Hai người hẹn nhau 16 tháng giêng cùng trở về, tính thời gian vừa vặn là đã về được một tháng, lần này vẫn mua vé trước, đến lúc đó nhờ người đưa qua.
Định thời gian phải về nông thôn, trong lòng Diệc Thanh Thanh cũng có tính toán.
Lần này không cần túi lớn túi nhỏ như khi mới xuống nông thôn, cũng không cần chuẩn bị đồ gì, chỉ cần chuẩn bị lương khô ăn khi ở trên xe lửa là được.
Ngoài ra hiện giờ cô không thiếu thứ gì, cõng sọt không trở về là xong, rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút chờ mong.
Buổi tối ăn cơm xong, khi nói chuyện như thường ngày Diệc Thanh Thanh nói hôm nay nhận được điện thoại, định 16 về nông thôn.
Bầu không khí vui sướng náo nhiệt lập tức không còn.
“Lúc này đã phải đi sao? Không phải nói bên Đông Bắc còn rất nhiều tháng mới bắt đầu làm việc ư?”
Triệu Hương Lan không nghĩ tới con gái bà ấy sẽ đi nhanh như vậy, bà ấy cho rằng còn có thể ở thêm một thời gian ngắn nữa!
Hôm nay có đồng nghiệp trong nhà có đứa bé sau tết phải xuống nông thôn, tìm bà ấy hỏi thăm tình hình.
Bà ấy còn nói có điều kiện thì đến văn phòng thanh niên trí thức nhờ phân tới Đông Bắc là tốt nhất, ăn tết chỉ cần có thể mua được vé, còn có thể về nhà hơn một tháng, không nghĩ tới con gái bà ấy còn một tuần nữa là đi.
“Trở về sớm một chút, còn có thể nhân lúc không làm việc lên núi chuẩn bị đồ, nhặt ít củi tích trữ. Không lâu sau sẽ gieo trồng vụ xuân, liều mạng giống y như thu hoạch vụ thu, nên chuẩn bị trước đến lúc đó cũng nhẹ nhàng hơn chút.” Diệc Thanh Thanh nói.
Chuyện cô học bắt thỏ, bắt gà rừng với người ta cha mẹ cô đều biết.
“Haizz!” Triệu Hương Lan thở dài: “Đều là cha mẹ vô dụng, để con phải chịu khổ! Mẹ không đi làm nữa, công việc của cha con con không làm được, nhưng mà việc của mẹ thì con có thể làm được.”
“Mẹ nói gì thế! Con không làm việc của mẹ đâu, hiện giờ mẹ đều là chủ nhiệm, con nhận việc của mẹ thì chỉ có thể làm công nhân bình thường, sau này chúng ta muốn kiếm vải bị lỗi, hàng năm có quần áo mới mặc là không được, thiệt rất nhiều!
Hơn nữa mẹ đừng nhìn ở nông thôn là chịu khổ, thực ra còn tốt hơn nhiều nơi ở thành phố.
Dù sao hiện giờ con cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước lựa chọn xuống nông thôn, quen biết không ít bạn thì không nói, còn học được không ít thứ. Ở nông thôn rèn luyện người ta là thật, hơn nữa năm trước khi thu hoạch vụ thu con nấu ăn ngon, có lẽ vụ xuân năm nay cũng không cần xuống ruộng, không mệt như vậy. Mẹ nhìn dáng vẻ của con xem, đâu giống chịu khổ ở nông thôn, mẹ cứ yên tâm đi!”
Diệc Thanh Thanh thực sự cảm thấy hiện giờ ở nông thôn càng thích hợp với cô hơn ở thành phố.
Đặc biệt là đại đội thôn Hưởng Thủy, cô đã lăn lộn quen, rất an nhàn, quan trọng nhất chính là tài nguyên xung quanh vô cùng phong phú.
Rời khỏi nhà, cô xảy ra biến hóa gì cũng có lý do để bịa.
“Đứa nhỏ ngốc này, người khác nói xuống nông thôn đều cảm thấy khổ không chịu nổi, sao con lại nói y như đóa hoa như vậy, giống như rất thích đến, không muốn làm thay mẹ!”
Triệu Hương Lan cốc nhẹ trán Diệc Thanh Thanh, tức giận nói.
“Con không có ngốc đâu, biết chuyện gì là tốt nhất đối với mình.” Diệc Thanh Thanh ôm cánh tay mẹ mình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận