Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 345: Yêu và gánh vác mọi chuyện

“Không cần, anh chở tay nải giúp cô ấy đi!” Tạ Thế Diễn từ chối, cầm đồ của mình rời đi.
Vương Linh Linh không nhịn được nhìn về phía anh ta, nói thầm một câu: “Có người chở còn không ngồi, có phải ngốc hay không?”
Mấy người đạp xe đi trên con đường đất ở nông thôn.
Bởi vì mấy người không phải chở đồ thì chính là chở người, tốc độ đạp xe chậm hơn nhiều, không lâu sau có hai chiếc xe đuổi kịp.
Đi đằng trước là Tạ Thế Diễn.
Bởi vì sự tồn tại của Vương Linh Linh, trong nhà anh ta đã thả lỏng tâm tư để anh ta xuống nông thôn chịu khổ, mài giũa con người ta.
Vì khiến anh ta theo đuổi được vợ, cũng cho anh ta vé xe đạp, cùng tiền mua xe.
Lúc này anh ta dứt khoát mua một chiếc xe, đuổi theo.
Vương Linh Linh vốn luôn nhìn về phía sau, nghĩ Tạ Thế Diễn dựa vào hai chân đi bộ trở về có lẽ sẽ khó chịu, kết quả thấy được anh ta đạp một chiếc xe mới tinh đuổi theo.
Cô ấy lập tức quay đầu sang một bên, không nhìn anh ta.
Vốn dĩ bình thường nhìn thấy hai bọn họ mắt đi mày lại như vậy, lúc này mọi người chắc chắn sẽ trêu chọc hai câu.
Nhưng mà vì mới xảy ra chuyện đó, rõ ràng là tâm trạng của Lý Mộng Tuyết không tốt, cho nên không có ai nhiều lời, để cô ấy an tĩnh một lát thì tốt hơn.
Nhưng Tạ Thế Diễn đuổi kịp không lâu, Trịnh Hiểu Long cũng đạp xe đuổi theo, rõ ràng đạp xe rất gấp, thở hổn hển, còn chưa tới gần đã sốt ruột giải thích:
“Mộng Tuyết! Anh thực sự không cố ý gạt em, Trần Như Như là vợ sắp cưới trong nhà sắp xếp cho anh, anh căn bản không đồng ý! Anh là vì trốn tránh cô ấy mới xuống nông thôn! Anh không có tình cảm gì đối với cô ấy, anh chỉ thích em!”
“Cho nên cô ta thực sự là vợ sắp cưới của anh sao?” Lý Mộng Tuyết nhìn về phía anh ta giọng nói hơi run run.
“Là trong nhà sắp xếp, anh chưa bao giờ từng thừa nhận.” Trịnh Hiểu Long nói.
Thực ra từ nãy tới giờ Lý Mộng Tuyết đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc mới đầu có phẫn nộ, không dám tin tưởng, đến bây giờ khó chịu từ bỏ, sau đó cưỡng ép mình phải bình tĩnh.
Mình từng nhiều lần nói với đám chị em, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, bản thân vui vẻ là tốt nhất.
Không nghĩ tới chuyện này thực sự rơi xuống người mình, cô ấy cũng không có biện pháp thực sự tiêu sái như thế.
Cô ấy suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân anh ta gạt mình, nhưng mà lúc này nghe anh ta giải thích, lần đầu tiên cô ấy thấy rõ được con người anh ta.
Tình yêu của anh ta đúng là nóng cháy chân thành tha thiết, là tình cảm khí phách của thiếu niên mà cô ấy thích nhất, nhưng anh ta cũng có xúc động, không có khả năng gánh vác mọi chuyện.
Ở trong lý giải của anh ta, thích chiến thắng mọi thứ, những thứ khác anh ta vốn không nghĩ nhiều như vậy, biện pháp xử lý mọi chuyện cũng khiến người ta vô cùng thất vọng.
Chuyện ‘làm kẻ thứ ba’ khiến Lý Mộng Tuyết hoàn toàn không thể chịu được, cô ấy hỏi lại:
“Anh nói không thừa nhận quan hệ giữa anh và cô ta, nhưng trên thực tế cô ta là vợ sắp cưới của anh, anh đặt em ở chỗ nào? Lại muốn em phải làm sao bây giờ?”
“Anh, anh… Rất xin lỗi, Mộng Tuyết, anh thật sự không nghĩ tới cô ấy sẽ theo tới tận nông thôn, anh tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô ấy, anh chỉ yêu mình em thôi!”
Trịnh Hiểu Long cảm thấy mình hết đường chối cãi, hơn nữa giọng điệu của Mộng Tuyết khiến anh ta sợ hãi, chỉ có thể tiếp tục nhấn mạnh tình cảm của mình đối với cô ấy.
Lý Mộng Tuyết bị anh ta làm cho tức giận mà cười, người cô ấy thích là người như vậy sao?
Một câu yêu, thì có thể che giấu tất cả sao?
“Yêu em? Là tình yêu như thế nào, có thể khiến anh đã có vợ sắp cưới còn tới trêu chọc em, anh coi em là cái gì? Trước khi giải quyết xong phiền phức trong nhà anh, anh không có tư cách nói yêu, em cũng không hiếm lạ loại tình yêu đoạt chồng sắp cưới của người ta!”
Sau khi nói xong cô quay đầu sang một bên, mặt dán vào lưng Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh cảm nhận được rõ hơi thở của cô ấy đang run rẩy, có lẽ là khóc.
Chẳng qua không muốn mềm yếu trước mặt người ta mà thôi.
Diệc Thanh Thanh nhìn Trịnh Hiểu Long còn muốn nói gì đó, nhắc nhở anh ta một câu:
“Anh yêu cô ấy, thì không nên để những chuyện anh chưa xử lý xong tới thương tổn cô ấy, hiện giờ ở đây giải thích nhiều như vậy còn không bằng đi giải quyết vấn đề, tình yêu không phải dựa vào miệng nói.”
Sau khi nói xong cô đạp nhanh hơn, đạp về trước.
Vân Cô Viễn vô cùng tri kỷ chặn đường phía sau xe cô, Tiền Lai Lai cũng học tập, Tạ Thế Diễn theo sát phía sau.
Trịnh Hiểu Long không đuổi kịp, còn vì lái xe thất thần đạp lên cục đá bánh xe trượt một cái, suýt chút nữa té ngã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận