Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 350: Dấu véo

“Tôi đi mở cửa!” Lý Mộng Tuyết khí phách hiên ngang xuống giường đất, rầm một tiếng mở cửa ra: “Hai người đều vào nói chuyện cho tôi!”
“Mộng Tuyết!” Trịnh Hiểu Long cảm động, anh ta còn tưởng là Lý Mộng Tuyết mềm lòng.
“Được.” Trần Như Như đặt tay gõ cửa xuống, trên ngón tay đã bị trầy da thấy máu, nhưng cô ta không thèm để ý.
Lý Mộng Tuyết nhìn thấy thế thì nhíu mày, lòng đồng tình đáng chết này, cô ấy tức giận kéo cô ta đi vào, hùng hổ nói:
“Tay cô bị đập trầy da, còn không biết đau sao?”
Trần Như Như không nói gì, ngây ngốc nhìn cô ấy, một lát sau đột nhiên nói: “Đau thì có quan hệ gì?”
“…”
Lý Mộng Tuyết không còn lời nào để nói, kéo cô ta ngồi xuống giường đất: “Thanh Thanh, cô xem tay cô ta đi!”
Diệc Thanh Thanh quay người nhìn thoáng qua, nghiêm trọng như vậy sao?
Mảnh vụn trên cửa gỗ đều đâm vào trong.
Chuyện này càng chắc chắn tinh thần của cô gái này có chút không bình thường, cũng không biết đau.
“Cô đợi một lát, tôi đi lấy thuốc tới.” Diệc Thanh Thanh vội vàng xuống giường đất, chạy về phòng lấy hộp thuốc trong không gian ra, cầm một lọ thuốc đỏ, tăm bông, còn có băng gạc và cái nhíp, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Trịnh Hiểu Long còn đứng ở cửa, do dự không dám đi vào.
Lý Mộng Tuyết tức giận nói với anh ta: “Còn đứng ở đó làm gì, tiến vào nói chuyện!”
Trịnh Hiểu Long nhận được lệnh, vui mừng lộ rõ trên gương mặt tiến vào.
Lý Mộng Tuyết nhìn dáng vẻ của anh ta, bổ sung một câu:
“Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, em ghét nhất người khác gạt em, chẳng qua cứ giằng co như vậy không phải là một chuyện, nói rõ tương đối tốt hơn!”
Quan trọng nhất chính là Trịnh Hiểu Long quá trẻ tuổi, không có năng lực giải quyết mọi chuyện, nói một lúc lâu Trần Như Như cũng không sứt mẻ gì, nói không chừng Trần Như Như sẽ gõ cửa phòng cô đến gãy tay ấy chứ.
Diệc Thanh Thanh cầm thuốc đi vào, nhìn kỹ tay phải bị thương của Trần Như Như:
“Cô kiên nhẫn một chút, có mảnh vụn ghim vào, tôi phải gắp nó ra.”
“Ừm.” Trần Như Như ngoan ngoãn nói.
Diệc Thanh Thanh nói xong muốn xắn tay áo cô ta lên một chút, kết quả mới vén lên thì thấy được vết véo xanh tím chói mắt trên tay cô ta, không chỉ một chỗ thì hít sâu một hơi.
Trần Như Như vốn đang ngẩn người vậy mà bọn họ quan tâm mình như vậy, đột nhiên phát hiện cổ tay áo bị kéo lên cao một chút, cô ta vội vàng che lại, biểu cảm hoảng sợ.
Diệc Thanh Thanh vội vàng dang tay trấn an cô ta: “Đừng sợ.”
Quay đầu nói với những người khác: “Đồng chí nam ra ngoài trước đi!”
Biểu cảm rất nghiêm túc.
Vân Cô Viễn là người đầu tiên đứng dậy, còn kéo Trần Chí Hòa không biết xảy ra chuyện gì, cùng với Trịnh Hiểu Long mới tiến vào mới được mấy phút.
Đám Lý Mộng Tuyết cũng không hiểu rõ, nhưng đều nghe ra được giọng nói của Diệc Thanh Thanh không tốt lắm, Trần Như Như không thích hợp.
Người vừa rời đi, Lý Mộng Tuyết đóng cửa vào, trở về tò mò hỏi: “Thanh Thanh, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệc Thanh Thanh tiến lên nói thầm bên tai cô ấy, trong lòng rất hụt hẫng.
Cô hạ giọng, dò hỏi Trần Như Như: “Có thể cho chúng tôi xem cánh tay của cô không?”
Trần Như Như lắc đầu: “Không thể cho người ta xem!”
Diệc Thanh Thanh nhíu mày, cái gì mà không thể cho người ta xem, ai bảo cô ta không cho người ta xem?
Cô càng tin tưởng vết thương đó không phải do cô ta tự mình làm, vết véo kia to hơn tay cô ta một chút.
“Ở đây chỉ có bốn chúng tôi, hơn nữa nơi này là nông thôn, không có người ngoài, cô đừng sợ. Vết thương trên người cô rất nghiêm trọng, không bôi thuốc xoa tan máu bầm sẽ rất đau.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Không đau, quen rồi.” Trần Như Như nói, trên mặt là bình tĩnh.
“Được rồi, vậy chúng tôi không xem, bôi thuốc cho cô trước được không.” Diệc Thanh Thanh không dám quá vội vàng, vẫn nên làm từng bước một.
Trần Như Như không phản kháng nữa.
Khi Diệc Thanh Thanh lấy mảnh vụn gỗ trên vết thương ra, Trần Như Như không nhăn mày một cái, giống như thực sự không biết đau.
“Tôi đi hỏi anh ấy xem có chuyện gì!” Lúc này Lý Mộng Tuyết thực sự không chịu nổi, nếu không phải vẫn luôn chịu đau đớn như thế, sao có thể thờ ơ?
Rốt cuộc Trịnh Hiểu Long có biết vợ sắp cưới của mình vẫn luôn bị người ta ngược đãi hay không?
Trịnh Hiểu Long đang ở bên ngoài sốt ruột tới đi vòng quanh: “Lại làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đuổi chúng ta ra?”
Lý Mộng Tuyết ra ngoài nghe thấy những lời này thì nổi giận, đi qua kéo tay áo anh ta lôi sang bên cạnh, đi xa một chút mới hỏi:
“Tình hình nhà Trần Như Như thế nào, anh nhanh nói đi!”
“Hả?” Trịnh Hiểu Long không hiểu gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận