Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 367: Ăn cơm dã ngoại

Hơn nữa cô ấy dũng cảm đánh nhau với chồng cũ là quỷ rượu, mẹ vừa gặp là thích, nghe nói còn là cô ấy chủ động ly hôn! Thời buổi này, không có mấy người phụ nữ dũng cảm phản kháng chủ động ly hôn như vậy.
Mẹ lại quan sát một thời gian, càng nhìn càng thích, là cô gái có năng lực có ý tưởng tiến bộ, quan trọng là xinh đẹp, mẹ muốn tìm cho anh trai con người như vậy.
Nghe nói cô ấy kết hôn nhiều năm mà không có con, chồng cũ của cô ấy cũng vì chuyện này mà đánh cô ấy, nói cô ấy là gà mái không đẻ được trứng, cô ấy mới ly hôn. Chẳng qua sau khi ly hôn, chồng cũ vốn dựa vào cô ấy nuôi sống không có tiền lại tới gây sự. Theo mẹ thấy chồng trước của cô ấy cả ngày say khướt như vậy, không thể sinh khó mà biết vấn đề do ai! Cho dù không thể sinh, mẹ cũng thích!
Cô ấy mới ly hôn không lâu, hình như không có tâm tư tìm người mới, trực tiếp xem mắt e rằng không được. Gần đây mẹ muốn cha con suy nghĩ biện pháp điều anh trai con tới chỗ cô ấy, để thằng bé tự mình theo đuổi, sau đó mẹ sẽ giúp đỡ. Đứa con dâu này, mẹ định chắc rồi! Đẹp như vậy, thằng bé chắc chắn cũng thích…”
Trong thư yêu thích của mẹ đối với cô gái kia đã sắp tràn ra, chẳng qua nhấn mạnh “xinh đẹp” có phải quá nhiều lần hay không?
Đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh biết mẹ mình thích mặt đẹp.
Nhưng mà phụ nữ có thể làm đại sư phụ ở xưởng máy móc, vậy thì đúng là không bình thường.
Xưởng máy móc không chỉ cần kỹ thuật, còn cần thể lực, máy móc linh kiện gì đó, phân lượng đều không nhẹ, trên cơ bản đều là đàn ông làm.
Một người phụ nữ có thể làm được đại sư phụ, đúng là không dễ dàng.
Còn là người phụ nữ có thể chủ động phản kháng cuộc hôn nhân bất hạnh.
Lúc này nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng vẫn có nhiều tư tưởng quan niệm cũ trói buộc, có ít người ly hôn, phụ nữ chủ động ly hôn càng ít.
Diệc Thanh Thanh vẫn luôn tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mẹ mình, lần này có mẹ cô trấn cửa ải, ít nhất nhân phẩm của người này không có vấn đề gì.
Nhưng cô khá tò mò, cô gái khiến mẹ cô khen không dứt miệng, cố gắng khiến cô ấy làm dâu nhà mình xinh đẹp cỡ nào.
Diệc Thanh Thanh đọc thư xong, viết nửa trang giấy còn lại mới gửi thư ra ngoài.
Lúc này đã gần tới giữa trưa, cô lập tức đến Tiệm Cơm Quốc Doanh đợi những người khác.
Hôm nay bọn họ còn có hoạt động nhỏ.
Tháng trước khi đến huyện thành, bọn họ nhìn thấy một con dốc phủ đầy hoa dại bên con sông nhỏ cách không xa, như là một thảm màu xanh lục, thoạt nhìn rất thoải mái.
Nhưng vì thời gian quá ngắn, nên không đi xem.
Lý Mộng Tuyết đề nghị lần sau nghỉ dài hơn thì mua cơm đến đó ăn, xem như ăn cơm dã ngoại.
Lần này có ba ngày rưỡi nghỉ, bọn họ đều mang theo hộp cơm ra cửa, tính toán mua cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh rồi đến đó ăn.
Khi Diệc Thanh Thanh đến, Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai đã tới, Tạ Thế Diễn cũng ở đây.
Những người khác không lâu sau cũng tới.
Giữa trưa hôm nay cung ứng không tệ lắm, đồ ăn thịt là món móng heo hầm đậu nành.
Chỉ có món thịt này đã khiến người ta điên cuồng nuốt nước bọt, mỗi người đều mua đầy định mức của mỗi người.
“Tôi đã không nhịn được muốn ăn, chúng ta đi nhanh đi!” Tiền Lai Lai nuốt nước bọt.
Tuy năm nay cuộc sống của cô ấy khá hơn nhiều, có thể sử dụng tiền nhuận bút kiếm được mua thịt ở chỗ Lý Mộng Tuyết, nhưng trên thế giới này thịt ở hai chỗ không giống nhau.
Một là thịt trong Tiệm Cơm Quốc Doanh ở huyện thành, còn lại là thịt Diệc Thanh Thanh nấu, đều không thể bỏ lỡ, ngửi thôi đã khiến người ta điên cuồng chảy nước miếng.
So với lúc đi, lúc này sọt của mỗi người đều có thêm mấy thứ, nhưng mà bọn họ đạp xe rất nhanh.
Đây là sức mạnh của đồ ăn ngon.
Ở trong tưởng tượng, dưới trời xanh mây trắng, ánh mặt trời xán lạn, mọi người ngồi trên cỏ xanh mướt, ăn móng heo hầm thơm nức, trước mặt là sông nhỏ nước chảy róc rách, hình ảnh thật tốt đẹp!
Đợi khi bọn họ đạp xe tới, lại đẩy xe đi trên con đường nhỏ một đoạn, khi tới mặt cỏ kia thì phát hiện nhìn phía xa mặt cỏ sạch sẽ hợp quy tắc, nhìn gần thì không phải như vậy.
Không chỉ thưa thớt không có cỏ lắm, dưới cỏ còn có tổ kiến, tới gần sông còn có ít dấu chân trâu.
Cũng may niên đại này phân trâu cũng là bảo bối, nơi này thực sự không có phân trâu.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
“Mộng Tuyết, ngồi đây ăn sao? Cô nghiêm túc ư?” Tiền Lai Lai cảm thấy nơi này còn không bằng đầm cỏ lau trong thôn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận