Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 372: Không phải Vân Cô Viễn mới có quỷ

Vân Cô Viễn nhìn Diệc Thanh Thanh y như con thỏ con, đôi mắt tức giận nhìn anh, miệng lại không dám chậm trễ, tròn vo, khiến người ta thấy buồn cười.
Cuối cùng sợi mì trường thọ hoàn chỉnh cũng vào trong miệng nhưng chưa kịp nhai, lúc này cô nhanh chóng nhai hết, muốn nhai xong rồi lên án người nào đó.
Kết quả anh nhận lấy bát đũa, lấy hộp gỗ dài trong túi quần ra nhét vào tay cô: “Quà sinh nhật, anh đi hãy xem!”
Sau khi nói xong thì lỗ tai đỏ rực rời đi, còn hiếm thấy là sau khi về phòng, khi Diệc Thanh Thanh còn đang nhìn chằm chằm thì anh đóng cửa lại.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Tức giận!
Anh đợi đó cho em, 15 tháng 7 còn một tuần nữa thôi, đến lúc đó cô không làm bát mì trường thọ dài hơn thô hơn khó hút hơn thì cô không tên là Diệc Thanh Thanh!
Đến lúc đó cô phải nhìn chằm chằm anh, nhìn anh không được cắn đứt hút từng ngụm!
Sau đó cười ha ha!
Tức chết anh!
Đóng cửa, cô muốn nhìn xem đồng chí Vân càng ngày càng xấu tặng cô thứ gì?
Cô mở hộp gỗ chế tác hoàn mỹ ra, bên trong là một chiếc lược gỗ đào đặt trên khăn tay.
Khi cô cầm lấy lược, không cẩn thận kéo luôn khăn tay, lúc này mới thấy câu khắc phía dưới hộp gỗ:
“Thanh ti bạch phát khanh trường tại, tế thủy lưu niên quân bất ly.”
“…”
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng dùng khăn che lại, gương mặt hơi đỏ lên.
Một lát sau, cô lại không nhịn được lật ra xem.
Chữ này khắc thật đẹp.
Cô nhỏ giọng lẩm nhẩm nói lại hai câu này.
Đây là muốn nói, muốn làm bạn với cô từ tóc đen đến khi bạc đầu sao?
Anh quá giỏi ăn nói rồi!
Rõ ràng đã chải tóc xong, Diệc Thanh Thanh vẫn chạy tới bàn trang điểm ở nhà tranh, tháo bím tóc ra, dùng lược chải tóc lại lần nữa.
Mỗi ngày có một vạn lần muốn cứ ở bên anh như vậy.
Nhưng hiện thực khiến cô không thể không tỉnh táo lại.
Hiện giờ ở quá gần, mỗi ngày chỉ khi làm việc mới ở gần nhau, thực sự ở bên nhau khi cô nghỉ muốn ở trong phòng học tập, còn cả chuyện cô muốn đơn độc lên núi đi săn cùng với chuyện liên quan tới hệ thống đánh dấu của cô đều khó có thể giải thích.
Giữa người yêu ít nhất có quyền lợi đạt được càng nhiều thời gian bên đối phương, có được được biết những sắp xếp hàng ngày.
Như vậy tất sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch học tập và cuộc sống của nhau hiện giờ.
Đợi trở về thành phố, cho dù là đi học hay làm việc, mỗi ngày đều có công việc và sự nghiệp cần bận, thời gian sẽ lệch đi nhiều, hoàn cảnh cũng càng phức tạp, khi đó mới là lúc cô chậm rãi bày ra kỹ năng và năng lực khác của bản thân.
Trong khoảng thời gian này, là thời kỳ cô cần học tập kỹ năng của cô, cô vẫn luôn biết rõ điểm ấy.
Nhưng mỗi lần ở chung với Vân Cô Viễn, đều không nhịn được khiến cô dao động.
Quả nhiên là tình yêu dễ dàng khiến người ta trầm mê.
Diệc Thanh Thanh vuốt ve lược gỗ đào, tẩy não mình: “Kiên trì, Diệc Thanh Thanh, kiên quyết không thể bị sắc đẹp của A Viễn mê hoặc!”
Gương mặt vẫn đỏ lên.
Thôi, cô vẫn nên đến chỗ Bạch sư phụ ngửi ké ít nhang đi!
Cô chống cằm, ngồi trước bàn, trong đầu luôn không nhịn được hiện lên câu kia.
“Bạch sư phụ, sao hôm nay hiệu quả của nhang kém đi vậy?”
Bạch sư phụ vẫy tay làm biến mất lư hương, ghét bỏ nói: “Nhang này cho em ngửi đúng là lãng phí.”
“Tuýt… Tuýt…”
Tiếng còi lần ba vang lên.
Tâm tư bay loạn không có biện pháp, vẫn phải đi làm việc.
Cô lề mề mãi mới ra cửa.
“Thanh Thanh, dậy muộn à?” Tiền Lai Lai nhìn cô hỏi.
Thường ngày cô đều ra rất sớm, sao hôm nay lại là người cuối cùng như vậy?
“Ừm…” Diệc Thanh Thanh trợn tròn mắt nói dối, đôi mắt liếc tường bên phải.
Vân Cô Viễn nhìn lén cô một cái, tai vẫn còn đỏ ửng chưa tan.
Lý Mộng Tuyết nhìn hai người kỳ lạ, trong đầu tự động hiện vở tuồng nào đó.
Sáng hôm nay cô ấy nghe thấy có người gõ cửa phòng Diệc Thanh Thanh.
Không phải Vân Cô Viễn mới có quỷ.
Dáng vẻ này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không bình thường!
Thật tò mò!
Chẳng qua đồng chí Diệc Thanh Thanh rất kín miệng, tìm cô hỏi tuyệt đối không có kết quả.
Lý Mộng Tuyết tuyệt đối không nghĩ tới, chút tính toán trong lòng cô ấy đều bị Diệc Thanh Thanh thấy được rõ trong cuốn sách màu vàng.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không thèm để ý, có lẽ đây là tác dụng phụ của cuốn sách màu vàng.
Không chỉ có cô có thể dùng cuốn sách màu vàng ăn vui vẻ dưa của Lý Mộng Tuyết, còn có thể thấy được lộ trình tâm tư ăn dưa của Lý Mộng Tuyết, nhưng không thể làm gì.
Mắt không thấy tim không phiền: “Đi thôi đi thôi, đi làm việc!”
Diệc Thanh Thanh thúc giục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận