Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 397: Tin tức trên báo

Chẳng qua nhỡ đâu chuyện này không có kết quả, thì tương đối phiền phức.
Cho nên cô tính toán sửa sang lại ghi chép mấy năm nay của mình ra, đến lúc đó có thể cho bọn họ mượn tham khảo.
Còn có đề thi thử đại học trong phần quà mừng năm mới mỗi năm nữa, Diệc Thanh Thanh tái hiện lại trong hình thức dạy học thi kỹ năng, trải qua chứng thực của các giáo viên, chất lượng còn cao hơn các giáo viên ra đề, độ khó cũng cao hơn một chút.
Bài thi này mỗi năm mười bộ, đến năm nay đã có 30 bộ, không có bất cứ đánh dấu xuất bản gì.
Diệc Thanh Thanh luôn cảm thấy đồ do hệ thống đánh dấu cho sẽ không đơn giản như vậy, cô quyết định sửa sang lại đề mục đề thi này, sao chép phân tán vào trong bài tập của các môn.
Đến lúc đó cũng có thể cho mọi người xem.
Một năm này, khi mọi người đến huyện thành số lần Lý Mộng Tuyết dạo hiệu sách nhiều lên, lần nào cô ấy cũng nói ở nông thôn nhàm chán, mua ít sách giết thời gian.
Nhưng lần nào mua cũng là sách liên quan tới học tập, có đôi khi còn hào phóng cho mọi người xem.
Số lần Diệc Thanh Thanh dạo hiệu sách cũng nhiều hơn, chủ yếu là cô mua báo, sau đó tìm kiếm dấu vết về thi đại học ở bên trong.
Ngay cả Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng mua mấy thứ cùng loại, có chút ít còn hơn không.
Cuối cùng khi tới tháng sáu, cô thấy được một bài báo trên một tờ báo địa phương thảo luận về những nhược điểm của mô hình tuyển chọn nhân tài hiện nay.
Vào tháng 7, cô đọc trên một tờ nhật báo thấy được đồng chí Đổng Bình dự định tổ chức một hội nghị chuyên đề về giáo dục vào tháng tới.
“Mọi người nhìn này!” Diệc Thanh Thanh nhìn thấy tờ báo này xong, lập tức chỉ cho mấy chị em xem.
“Làm sao vậy?” Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh tiến lại gần nhìn, nhưng vẫn không hiểu gì, còn không phải là hội nghị thôi sao?
“Tôi nhớ tháng trước tôi đã dọc một tờ báo nói về những khuyết điểm của mô hình tuyển chọn nhân tài hiện nay. Hiện giờ chính quyền trung ương sắp tổ chức hội nghị giáo dục, các cô nói xem, có phải chính sách sắp thay đổi hay không?” Diệc Thanh Thanh nói: “Hiện giờ nhân tài đều đến nông thôn xây dựng nông thôn mới, như vậy lấy đâu ra nhân tài chế tạo máy bay đạn pháo, chữa bệnh cứu người, còn có dạy học và giáo dục? Quốc gia cần nhân tài!”
“Quốc gia cần nhân tài, còn có đại học công nông binh mà, chuyện này có liên quan gì?” Vương Linh Linh không rõ.
Tiền Lai Lai lại suy tư.
Lý Mộng Tuyết bị lời nói của Diệc Thanh Thanh đả động, đây không phải là cơ hội cô ấy đang đợi sao?
“Đại học công nông binh có thể tuyển được bao nhiêu nhân tài? Dân chúng bình thường căn bản không chiếm được vị trí, tôi cảm thấy vẫn là cuộc thi đại học tuyển chọn nhân tài như 10 năm trước công bằng hơn, tôi cảm thấy vẫn là khôi phục thi đại học tốt hơn. Đồng chí Đổng Bình mở tọa đàm giáo dục, chuyện này có ý nghĩa phía trên đã ý thức được cần bồi dưỡng nhân tài.” Lý Mộng Tuyết vội vàng nói.
“Cô muốn nói thi đại học có khả năng khôi phục sao?” Tiền Lai Lai xao động.
“Tôi cảm thấy khả năng này rất cao.” Lý Mộng Tuyết nói.
Diệc Thanh Thanh thầm like cho Lý Mộng Tuyết một cái, nói hay quá.
Nhưng mà cô vẫn phải vuốt mông ngựa, làm như vô cùng vui sướng, vỗ tay nói:
“Nếu thực sự là như thế thì tốt quá, tôi vẫn luôn cảm thấy tri thức cấp 3 chúng ta học không phải không có tác dụng như thế. Bình thường tôi vẫn luôn học, nếu thực sự khôi phục thi đại học, vậy thì có tác dụng rồi.”
Lý Mộng Tuyết vốn đang cảm thấy Diệc Thanh Thanh dựa vào một tin tức trong tờ báo, đã có phỏng đoán như vậy hơi gượng ép, đại não tự động suy nghĩ có phải Diệc Thanh Thanh là người giống như mình hay không?
Nhưng mà khi thấy cô “biểu diễn” như vậy, thì cho rằng cô đặc biệt thích học tập, xuống nông thôn cũng không từ bỏ việc này.
Nếu trong lòng bản thân có hi vọng mà nói, thấy tin tức như thế đưa ra phỏng đoán cũng không có gì lạ.
“Linh Linh, Lai Lai, thà rằng tin chuyện này có, không thể tin không có, nhỡ đâu là thật thì sao? Có thời gian thì xem trước, đến lúc đó cơ hội tới, cũng có thể nắm lấy cơ hội!” Lý Mộng Tuyết nói.
Tiền Lai Lai đã động lòng, quyết định đến trạm phế phẩm kiếm tài liệu học tập.
Tuy bản thân Vương Linh Linh không tin tưởng lắm, nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình không thông minh bằng mấy chị em, nghe người thông minh luôn không sai.
Vì thế khi hai bọn họ nhàn rỗi, cũng lật xem sách giáo khoa cấp 3.
Ngay cả Tạ Thế Diễn và Trần Chí Hòa cũng bị ảnh hưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận