Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 398: Chia sẻ tài liệu

Diệc Thanh Thanh biết Vân Cô Viễn vẫn luôn đọc sách, nhưng mà mỗi tuần khi học nấu ăn với anh đều mở miệng nói chuyện tờ báo với anh.
Vân Cô Viễn trực tiếp tin phán đoán của cô, thời gian đọc sách linh tinh ít đi, thời gian đọc tài liệu học tập nhiều hơn.
Vì thế bắt đầu từ cuối tháng 7, phân đội nhỏ ấn cá 8 người đã bắt đầu lật xem tài liệu cấp 3.
Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết biết tin tức xác thực nên nghiêm túc nhất.
Diệc Thanh Thanh dựa theo sắp xếp của mình bắt đầu ôn tập vòng hai, khi sửa sang lại ghi chép đưa cho mọi người, thuận tiện còn củng cố một chút tri thức.
Lý Mộng Tuyết lười làm việc, tặng công việc và công điểm cho người khác, mình chỉ làm ít việc, khi nghỉ dưới bóng cây thì cầm quyển sách đọc.
Kế tiếp là Tiền Lai Lai, cô ấy có kỳ vọng rất lớn đối với thi đại học, đây có khả năng là biện pháp duy nhất khiến cô ấy trở về thành phố, cho dù là giả, cô ấy cũng không cho phép mình vì không chuẩn bị mà bỏ lỡ mất cơ hội tốt.
Cho dù mỗi ngày làm việc mệt, cô ấy đi về cũng sẽ đốt đèn đọc sách.
Vương Linh Linh hoàn toàn bị mấy chị em tốt ảnh hưởng, cô ấy cũng cưỡng ép mình mỗi ngày học một lát.
Mấy đồng chí nam ngoại trừ Vân Cô Viễn vẫn luôn kiên trì ra, Tạ Thế Diễn và Trần Chí Hòa chậm rãi không nhấc nổi hăng hái, thường ngày làm việc quá mệt mỏi.
Lý Mộng Tuyết ôn tập, nhưng lại sốt ruột muốn chết, bởi vì kế hoạch tìm sách của cô ấy tuyên bố thất bại.
Cô ấy bỏ tiền thuê đám người lấy hàng chỗ mình giúp đỡ tìm ở hiệu sách tỉnh thành, kết quả không tìm được.
Lý Mộng Tuyết còn muốn dựa vào bộ sách này đạt điểm tuyệt đối, lại nhận được kết quả như vậy.
Sau này cẩn thận nghe ngóng, mới biết được “bộ sách toán lý hóa” là sách thập niên 60, đã sớm không xuất bản, hiệu sách căn bản không có.
Hơn nữa sách này gọi là “bộ sách xx” không phải là nói không, là một bộ tận 17 cuốn, không kém gì tài liệu học đại học.
Trọng điểm là phạm vi rộng như vậy, có khác gì không có trọng điểm?
Cô ấy còn đến trạm phế phẩm cẩn thận tìm kiếm một lát, cũng không phát hiện có bộ sách này.
Lý Mộng Tuyết vốn rất có tin tưởng, hiện giờ vì bộ sách này mà có chút luống cuống, cô ấy sẽ không trở thành cô gái xuyên qua đầu tiên ngay cả thi đại học còn không đỗ đấy chứ!
Đây cũng là vì cô ấy không hiểu biết nhiều về độ khó của đề thi niên đại này, cho nên hiện giờ hoảng hốt.
Càng hoảng hốt, càng ước gì có thể chui cả người vào trong sách ôn tập.
Dáng vẻ khẩn trương của cô ấy, gián tiếp ảnh hưởng tới người bên cạnh.
Đám thanh niên trí thức cũ nhìn thấy cô ấy làm việc đều ôm tài liệu học tập, có người thông minh cảm thấy cô ấy nghe được tin tức gì, nên làn gió nóng học tập ở khu thanh niên trí thức lặng lẽ dâng lên.
Dưới cái nhìn của Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết bắt đầu học trước lâu như vậy, cho dù không có bộ “bộ sách toán lý hóa” kia, cũng sẽ thi rất tốt.
Hiện giờ cô ấy chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới gấp như vậy.
Khi nghỉ lần cuối trước thu hoạch vụ thu vào cuối tháng 8, Vương Linh Linh nhận được tài liệu ôn tập từ nhà gửi tới, trong thư cha cô ấy nói cho cô ấy, có thời gian đọc nhiều sách chút, bên trên đang có ý thay đổi đề cử dựa theo hình thức vào đại học, gần đây họp rất nhiều về phương diện này.
Trong nhà Tạ Thế Diễn gửi thư cũng là cách nói như vậy.
Lá thư này giống như quả cân nặng, ấn chặt lên phỏng đoán khôi phục thi đại học của phân đội ấn cá nhỏ lúc trước.
Lúc này không có người lại ôm tâm lý hi vọng nữa.
Trong nhà Vương Linh Linh gửi tới đều là sách vở cô ấy học lúc trước, còn có một ít tài liệu học thêm.
Chỉ mấy thứ này kiếm ra đã không dễ dàng, thực sự là do thi đại học hủy bỏ đã không ít năm, loại sách này đều là rất lâu trước đây bán, còn chưa in mới và phát hành.
Giữa trưa khi mấy người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm, Lý Mộng Tuyết đề nghị:
“Lát nữa sau khi trở về đến phòng tôi thảo luận vấn đề học tập sau này đi, mọi người tiếp nhận ý kiến của quần chúng, cùng tiến bộ!”
“Ừm ừm! Cha tôi gửi tài liệu tới, chúng ta cùng nhau chia sẻ!” Vương Linh Linh hào phóng nói.
“Tôi cũng có một ít.” Diệc Thanh Thanh bày tỏ.
Vân Cô Viễn cũng nói: “Còn có tôi nữa.”
Lý Mộng Tuyết còn chưa kiếm được “bộ sách toán lý hóa”, mỗi ngày gặm tài liệu im lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận