Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 412: Phải tiếp tục chăm sóc lẫn nhau

Chuyện này không có gì phải giấu giếm, mọi người mồm năm miệng mười nói ra quá trình ôn tập, bao gồm bọn họ thành lập tổ học tập thi đại học Đế Đô.
Sau khi phỏng vấn một lát, phóng viên còn chụp một bức ảnh chung bảy bọn họ ở khu thanh niên trí thức, mới tính là xong việc.
Lúc này ngay cả đại đội trưởng cũng bắt đầu nhọc lòng chuyện thư thông báo trúng tuyển của đám Diệc Thanh Thanh.
Niên đại này, thư đều có người phát thư đưa đến mỗi công xã, đại đội, quốc gia còn trang bị xe đạp cho bọn họ, nhưng mà tốc độ vẫn chậm hơn nhiều.
Một khu rộng thường chỉ có một người phát thư, có khả năng thư phải nhon dần một thời gian mới có thể đi phát, còn không đi giao đồ gửi theo.
Lúc trước nhà Diệc Thanh Thanh gửi đồ tới chỉ đến huyện thành.
Nhưng thư thông báo trúng tuyển thì liên quan tới lương thực của thí sinh.
Cho nên thư thông báo trúng tuyển này, cuối cùng là do người phát thư đưa đến đại đội, đại đội trưởng gọi người tới lấy.
Thư thông báo trúng tuyển của bảy người gửi tới cùng nhau, đại đội trưởng tràn ngập vui sướng đưa cho bọn họ, không thiếu một ai.
“Các cháu mang lại vẻ vang cho đại đội bọn chú, đều làm tốt lắm! Lên đại học, đều là cùng nhau đi ra ngoài, phải tiếp tục chăm sóc lẫn nhau, tương lai có công việc, có thời gian, còn có thể trở về nhìn xem, nơi này chính là quê hương thứ hai của các cháu!”
Đại đội trưởng cảm khái nói.
Qua tết bọn họ sẽ đi học đại học, không chỉ bảy bọn họ đều thi tốt, những người khác cũng thế.
Ít nhất cũng ở đại đội bọn họ hơn ba năm, nhiều nhất đã bảy tám năm, chưa tới mấy tháng khu thanh niên trí thức sẽ không còn ai.
Tuy khi đám thanh niên trí thức này xuống nông thôn gây ra không ít chuyện, nhưng theo thời gian tăng lên, đột nhiên rời đi hết cũng rất luyến tiếc.
Nhưng đều vì tiền đồ, đại đội trưởng cũng cảm thấy rất vui.
Ở nơi này nhiều năm như vậy, đúng là để lại cho bọn họ nhiều hồi ức tốt đẹp, tương lai có cơ hội Diệc Thanh Thanh vẫn muốn trở về thăm các hương thân.
Khi bọn họ lấy được thư thông báo trúng tuyển đã là 28 tháng 1, chưa tới hai ngày là ăn tết, thanh niên trí thức khác còn nhận được sớm hơn bọn họ.
Năm nay đám Diệc Thanh Thanh cùng nhau ăn tết ở khu thanh niên trí thức, cộng thêm vui sướng vì sắp vào đại học, năm này bọn họ làm rất long trọng.
Buổi tối ăn cơm tất niên xong, Lý Mộng Tuyết thần bí nói: “Tôi tìm được thứ tốt ở trạm phế phẩm, mọi người đoán xem là gì?”
“Là gì thế?”
“Ha ha.” Lý Mộng Tuyết lấy một vật nhỏ vuông vức trong rương quần áo ra: “Tôi tìm được bài poker ở trạm phế phẩm, bảo tồn rất hoàn hảo, tối nay không cần lo lắng không có việc gì làm!”
Cô ấy vốn cho rằng thời đại này còn chưa có bài poker, không nghĩ tới đã có thứ này.
Bộ bài này không phải lấy từ không gian của nó ra, thực sự là cô ấy tìm được ở trạm phế phẩm.
Có trời mới biết mỗi năm khi tới giao thừa, cô ấy rất muốn chơi đánh bài, nối thành ngữ đã chơi chán rồi!
Nhưng trước mắt có tám người, lại chỉ có một bộ bài, sau đó đương nhiên là bốn cô gái đánh bài, đồng chí nam ở phía sau đánh phụ trợ, hai người một tổ.

Người nào thua thì dán giấy lên mặt đồng đội của mình.
Nam đồng chí đáng thương, không chỉ không sờ được bài, còn phải gánh vác hậu quả nếu nữ đồng chí thua trận.
Diệc Thanh Thanh chưa từng đánh bài poker, cũng không biết đánh như thế nào, nhưng mà không đánh thì không biết, Tiền Lai Lai và Cao Ứng Hòa đều không biết đánh.
Cũng may mỗi đội đều có một người biết chơi.
Khi còn chưa bắt đầu, Diệc Thanh Thanh vẫn tràn ngập tự tin, cảm thấy có đại thần như Vân Cô Viễn ngồi sau mình chỉ chiêu, cho dù thế nào cũng sẽ không thua.
Ai bảo Vân Cô Viễn là người từng thấy qua là không quên, nhớ bài quá dễ dàng đối với anh.
Ba ván đầu đúng là như vậy, Diệc Thanh Thanh đều nghe Vân Cô Viễn, nhưng bắt đầu từ ván thứ tư, Diệc Thanh Thanh lại thua.
Không biết là vận may không tốt hay thế nào, còn liên lụy Vân Cô Viễn không chỉ trên mặt dán giấy, trên cổ cũng dán.
Dần dần Diệc Thanh Thanh nắm giữ được quy tắc đánh bài xong, mới dần tìm ra được điểm không thích hợp.
Hiện giờ trong tay cô còn thừa ba con “3”, một con “10”, một con “J”, kết quả Vân Cô Viễn lại bảo cô ra “10” trước.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy dường như cô đã phát hiện ra được gì đó, không phải là người này cố ý khiến cô thua đấy chứ!
Có mưu đồ gì?
Sau đó cô ngoan ngoãn ra “10”, quả nhiên là lại thua.
Cô liếc mắt nhìn Vân Cô Viễn một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận