Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 425: Đáp án là không đáng

Có khả năng không có giá trị bằng món trang sức bằng ngọc cô đánh dấu ở trạm phế phẩm trước đó.
Loại vật này có giá trị cao nhưng về cơ bản không thể kiếm tiền, chỉ có thể lén lút thưởng thức, đáng để cô dùng điểm đánh dấu để đánh dấu sao?
Diệc Thanh Thanh suy nghĩ.
Đáp án là không đáng.
Có thể đánh dấu một ít và cho vào túi sưu tập, nhưng không cần thiết đánh dấu nhiều vào Tử Cấm Thành để làm giàu như cô nghĩ lúc trước.
Muốn bảo bối có thể bán ra, không bằng đến trạm phế phẩm nhìn xem.
Đồ ở Tử Cấm Thành có lịch sử quá rõ ràng, trái lại không dễ thao tác.
Nghĩ kỹ chuyện này, Diệc Thanh Thanh ổn định lại, Tử Cấm Thành ở trong mắt cô cũng không còn tia sáng lấp lánh như trước.
Quả nhiên con người ấy à, nhìn thấy bảo bối vẫn sẽ dễ nảy lòng tham.
Đám Diệc Thanh Thanh lại chụp ít ảnh ở trong Tử Cấm Thành, chơi mệt thì ra ngoài tìm Tiệm Cơm Quốc Doanh bán thịt dê xiên ăn một bữa, sau đó ngồi xe về nhà khách đại học Đế Đô.
Ngày hôm sau, Tạ Thế Diễn cầm cuộn phim đến quán chụp ảnh rửa.
Ngay sau đó bọn họ đến trung tâm thương mại lớn nhất Đế Đô chơi.
Lần này bọn họ đi ngang qua cửa ngân hàng nhân dân, đương nhiên là Diệc Thanh Thanh không từ bỏ cơ hội.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu ngân hàng nhân dân Đế Đô, nhận được 500 nhân dân tệ.]
Ngân hàng Đế Đô đúng là khác biệt, tiền đánh dấu ra cũng nhiều hơn chút, Diệc Thanh Thanh vô cùng hài lòng, cũng coi nơi này thành điểm đánh dấu hàng ngày tích lũy tài chính sau này của mình.
Đợi tiền trong tay cô tiêu gần hết, thì đến nơi này đánh dấu lấy tiền.
Hiện giờ có công việc gì ngày kiếm được 500 tệ?
Diệc Thanh Thanh cảm thấy dựa vào điểm đánh dấu ngân hàng này, sau khi tốt nghiệp cô không có công việc, vẫn có thể cơm áo không lo.
Cho dù là mấy chục năm sau, ngày kiếm 500 tệ cũng không dễ dàng, hơn nữa nói không chừng theo xã hội càng ngày càng phát triển, đánh dấu ngân hàng ra tiền cũng càng ngày càng nhiều!
Đánh dấu ở ngân hàng huyện Thiết Lĩnh còn không phải là như vậy sao?
Lúc mới đầu chỉ có một hai trăm, sau này hơn 300.
Đây mới là tự tin khiến cô học trung y chế thuốc.
Đương nhiên là cô biết hiện giờ trung y không được coi trọng, thậm chí bị kỳ thị, tương lai làm ngành này, e rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Nhưng chỉ cần cô có tiền, thì có thể khắc phục tất cả khó khăn bên ngoài, bởi vì cô không dựa vào người khác mà sống, ngay cả tiền lương cũng không cần người khác phát.
Không có áp lực vào nghề, thì có thể có càng nhiều lựa chọn của mình.
Bên trong trung tâm thương mại cũng có rất nhiều điểm đánh dấu, nhưng mà hiện giờ Diệc Thanh Thanh có nhiều tiền, khoảng 3 vạn 5000 tiền tiết kiệm, đương nhiên bỏ tiền mua có lợi hơn.
Bảy người, mỗi người bỏ tiền mua hai bộ quần áo.
Ngoại trừ chuyện này, bọn họ còn có rương hành lý xách tay bằng mây tre trên quầy hàng, rương này có khóa, có thể cài móc khóa.
Cho nên mỗi người mua một cái, chuẩn bị dùng để đựng quần áo và vật phẩm quý trọng nào đó.
Ngay cả chậu tráng men, đồ dùng tắm rửa đều mua mới.
Ca và khăn lông thì không mua, bởi vì kiểu chúc mừng sinh nhật trao giải của bọn họ phải kéo dài chừng ba năm, phần thưởng mỗi năm, ồ không, quà đều là một tờ giấy khen to, một cái ca tráng men cộng thêm khăn lông.
Mỗi năm một bộ, trong bảy người ở đây, có hành lý của ai không có ca mới khăn lông mới?
Đồ dùng từ đầu năm đến bây giờ vẫn còn mới ấy chứ!
Ngày này xem như đi mua đồ cần dùng cho học tập đủ hết.
Bôn ba liên tục hai ngày, cảm giác mới mẻ đến Đế Đô không còn.
“Hay là ngày mai chúng ta đừng ra ngoài, nghỉ ngơi hai ngày dưỡng đủ tinh thần đi, chuẩn bị đến lúc đó đi báo danh! Báo danh xong còn có mấy ngày, chúng ta lại đi chơi.”
Lý Mộng Tuyết thể lực kém nhất không muốn đi Trường Thành nữa, cô ấy nằm liệt trên giường, giống y như phế nhân.
Quan trọng nhất chính là so với đi bộ leo Trường Thành, cô ấy muốn hỏi thăm chuyện mua nhà hơn.
Nhân vật chính xuyên qua đều mua được tứ hợp viện, tùy tiện hỏi thăm cũng có nhiều tài sản tốt, vẫy tay một cái là mua được mấy tứ hợp viện bảo quản tốt.
Chỉ có cô ấy còn đang nhọc lòng rốt cuộc chính sách mua nhà thả lỏng chưa, không biết ba vạn tệ của cô ấy có đủ mua một căn tốt hay không.
Phiền muộn!
Lý Mộng Tuyết thở dài.
Ngoài ra còn phải đi tìm chợ đen ở Đế Đô, việc tự do kinh doanh và thương mại tự do vẫn chưa được tự do hóa, tiền sẽ tiếp tục được kiếm ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận