Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 429: Không phải là đã nhớ rồi sao

Tia sáng của điểm đánh dấu trên đầu anh lộng lẫy đến như vậy!
Xem phim điện ảnh xong, mấy người lại đến công viên một lát mới về nhà khách, ngày mai phải báo danh, bọn họ cần sắp xếp lại hành lý.
Đồng chí Diệc Thanh Thanh là nhân lúc Lý Mộng Tuyết còn chưa trở về, lấy viên thuốc năm hợp nhất ra.
Viên thuốc cô uống lần trước còn một ngày mới mất đi hiệu lực, nhưng mà cô không đợi nổi muốn thử cảm giác thấy qua là không quên được.
Viên thuốc này rất rắn chắc, vị socola, hương vị rất kỳ diệu, phần kiện não màu lam thêm vào kèm theo hương bạc hà mát lạnh.
Cô chia ra thành mấy phần nhai hết, hương vị thực sự không tệ lắm.
Sau khi uống xong thuốc viên cô lập tức ngã xuống giường.
Ý thức tiến vào trong hình thức dạy học kỹ năng, cô lao tới bên kệ sách tiện tay cầm một quyển sách y cô còn chưa thuộc, nhanh chóng lật xem mấy tờ.
Sau đó khép sách vào, nhỏ giọng lẩm nhẩm.
“Nhìn xem, em luôn nói quyển sách này khó nhớ, không phải là đã nhớ rồi sao?” Thầy Dịch vuốt râu, khen ngợi đồ đệ nhỏ của ông ấy.
“Thầy Dịch, hiện giờ em có thể thấy qua là không quên được, sách y trên tường của thầy em sẽ nhanh chóng nhớ được hết!” Diệc Thanh Thanh vui sướng nói.
“Đồ đệ nhỏ của thầy, đúng là lợi hại!” Thầy Dịch cũng vui sướng thay cô.
Thử ở chỗ thầy Dịch xong, cô lại chạy tới chỗ cô Bạch.
Sách chế nhang truyền lại cho đời sau giống y như cục gạch, cô học thuộc hai ba năm mới chỉ nhớ một phần nhỏ.
Cô chỉ nhớ tương đối rõ những công thức nhang thông dụng với nguyên liệu dễ kiếm, những công thức nhang cô học được sau này quen thuộc hơn chút, những công thức khác cô đều quên hết.
Mỗi lần chế nhang đều phải lật xem lần nữa mới nhớ lại, luôn cảm thấy còn lâu mới nhớ kỹ, bị cô Bạch trách mắng không biết bao nhiêu lần.
Hiện giờ cuối cùng cô cũng có thể nhớ hết tác phẩm lớn này!
Cô muốn rửa lại mối nhục năm xưa!
Cô tiến vào sân của cô Bạch, ngồi trước bàn thờ nghiêm túc lật xem, một cuốn sách dày như thế, nhìn kỹ một lần phải mấy tiếng.
Nhưng mà trước đó tuy cô không học thuộc lòng, nhưng cô vẫn quen thuộc, đọc xong cô khép sách nhang vào.
“Cô Bạch, hôm nay em sẽ biểu diễn sự lợi hại cho cô xem, em có thể đọc sách nhang này không sót một chữ!”
Cả người Diệc Thanh Thanh tràn ngập ánh sáng tự tin.
“Vậy em bắt đầu đọc đi.” Đôi mắt của cô Bạch không thèm nâng lên một cái, cô ấy còn không biết trí nhớ của học trò mình sao?
“…”
Được rồi, đọc thì đọc!
Hôm nay cô phải khiến cô Bạch kinh ngạc rớt cằm!
“Thanh Thanh? Sao cô còn đang ngủ? Dậy ăn cơm đi!”
Khi Lý Mộng Tuyết trở về, thì thấy Diệc Thanh Thanh vậy mà đang ngủ, đúng là hiếm lạ, vân vê tóc mình cọ mũi Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh đang đọc sách nhang: “…”
Cuối cùng cô không thể được như ý nguyện khiến cô Bạch kinh ngạc rớt cằm, chỉ đọc được nửa bởi vì các bạn nhỏ gọi cô ăn cơm.
“Cô Bạch, cô đợi một lát, buổi tối em lại tới đọc tiếp!” Sau khi nói xong, cô đặt sách nhang xuống rồi rời đi.
Ý thức trở về cơ thể, Diệc Thanh Thanh dụi mắt làm bộ mới tỉnh ngủ, ngồi dậy, vừa hỏi Lý Mộng Tuyết mấy giờ vừa chỉnh lại tóc và quần áo.
Ngay sau đó theo Lý Mộng Tuyết ra cửa.
Đi trên hành lang trong nhà khách, Diệc Thanh Thanh còn đang hồi tưởng lại dư vị một hơi đọc hết sách nhang.
Cảm giác đã thấy qua là không quên được quá sung sướng!
Hiện giờ đôi mắt của cô thực sự tương đương với một cái máy rà quét.
Kiện não này uống lâu dài, cô rất có tự tin mấy kỹ năng thường học sẽ tiến tới cấp 5 cấp 6!
Bởi vì cho dù là học môn gì, giải quyết vấn đề khó ghi nhớ, trở ngại sẽ nhỏ đi hơn nửa, dư lại chỉ có lý giải và lĩnh ngộ.
Có môn toàn là tri thức như kỹ năng ngoại ngữ, căn bản là không có độ khó học tập, cho dù là môn cần lý giải, uống nhiều kiện não hoàn còn tăng tác dụng tư duy, thực sự là không cần sợ gì!
Từ nay về sau không có thứ gì Diệc Thanh Thanh cô không học được, chỉ có thứ cô không muốn học.
Cho dù cô không có chút thiên phú nào, có thầy cô tốt, cô cũng có thể giống với đồng chí Vân Cô Viễn khi học nấu ăn, copy paste bản lĩnh của thầy cô lên người mình, không hơn được thầy cô, nhưng có thể không khác gì thầy cô lắm.
“Vì sao cô lại vui sướng như vậy?” Lý Mộng Tuyết không tìm được nhà cho thuê liếc mắt nhìn cô một cái, con chó ở ven đường còn có thể nghe thấy đồng chí Diệc Thanh Thanh đang vui sướng!
Diệc Thanh Thanh im lặng châm chọc so sánh thô bỉ của đồng chí Lý Mộng Tuyết: “Nằm mơ thấy mộng đẹp!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận