Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 445: Chế thuốc trung y

Chuyện này còn phải đợi cô nghiên cứu điểm đánh dấu trên bản đồ đại học Đế Đô rồi lại thử, trước mắt vẫn là học chế thuốc trung y trước, ít nhất trước khi vào học chuẩn bị bài một chút.
Tuy nhiên không thể bỏ qua các môn học chính khác, vì những môn học này sẽ được học trên lớp khi học kỳ bắt đầu, cho nên cô phân bố thời gian học kỹ năng thi đại học mỗi tối cho chế thuốc trung y.
Học không lâu phòng ngủ tắt đèn, đám bạn cùng phòng cũng an tĩnh lại, không còn đọc sách, nhưng Diệc Thanh Thanh còn ở hình thức dạy học kỹ năng học.
Vẫn luôn học đến 12 giờ đêm, cô mới rời khỏi hình thức dạy học kỹ năng, một giây đi vào giấc ngủ.
Bốn giờ sáng, khi bạn cùng phòng còn chưa tỉnh ngủ, Diệc Thanh Thanh tràn ngập tinh thần mở mắt, lại tiến vào hình thức dạy học kỹ năng học 2 tiếng.
Đợi nghe thấy trong phòng có động tĩnh, đám bạn cùng phòng lục tục rời giường xong, cô mới giả vờ mới tỉnh ngủ dậy mặc quần áo đi xuống rửa mặt.
Ăn cơm sáng với đám đồng bọn nhỏ xong, dựa theo thường lệ mỗi người tách ra làm việc của mình.
Diệc Thanh Thanh vẫn đến thư viện với Vân Cô Viễn.
Tối hôm qua giáo viên chương trình học đề cử một số sách chuyên ngành, hôm nay cô không có đi lang thang không có mục tiêu tìm bừa sách để đọc.
Cô cầm một bộ “biên niên sử về trung dược” do viện dược liệu, viện khoa học y học Hoa Quốc biên soạn chuẩn bị đọc, còn tính toán đến lúc đó mượn về.
Sáu cuốn sách chứa đựng hàng trăm loại thuốc, quyển thứ nhất và thứ hai về rễ và thân rễ, cuốn thứ ba và tư là hạt và quả, quyển thứ năm về lá, vỏ cây, dây leo... quyển thứ sáu nói về động vật và khoáng sản.
Mỗi loại thuốc có bốn mô tả về cây ban đầu, dược liệu, tác dụng và ghi chú, đồng thời còn kèm theo những hình vẽ bằng mực của tất cả cây ban đầu.
Hôm nay là ngày cuối cùng báo danh, thư viện còn chưa có người nào, hai người ngồi ở vị trí sát cửa sổ, an tĩnh lật sách trong tay.
Có đôi khi Vân Cô Viễn sẽ nghiêng đầu nhìn Diệc Thanh Thanh một cái, ngay sau đó đắm chìm trong sách của mình.
Có đôi khi Diệc Thanh Thanh cũng nhìn sườn mặt của Vân Cô Viễn đang đọc sách một cái, nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu tập trung vào học tập.
Không thể không nói, quá trình học tập buồn tẻ vì có anh làm bạn, làm rạng rỡ không ít.
Khi thấy người bên cạnh cũng đang nỗ lực, mình sẽ càng dễ dàng bị mê hoặc.
Tuy trong quá trình này hai người không nói mấy câu, nhưng khí tràng càng ngày càng tương hợp.
Giữa trưa khi hai người đi làm thủ tục mượn sách, giáo viên quản lý cũng không nhịn được hỏi:
“Hai em là đối tượng của nhau à?”
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, nhếch miệng cười, cùng gật đầu.
Giáo viên quản lý lộ ra nụ cười từ ái, khi hai bọ họ rời đi, còn nói với bọn họ: “Sau này thường tới nhé!”
Người trẻ tuổi an tĩnh như vậy, cùng nhau hẹn hò ở thư viện, cũng chưa từng quấy rầy tới người kia, thật tốt!
“Cô yên tâm, sau này bọn em nhất định sẽ thường tới!” Diệc Thanh Thanh không khách sáo nói.
Ra khỏi thư viện, Vân Cô Viễn hỏi cô: “Luôn hẹn hò ở thư viện, có cảm thấy nhàm chán hay không? Có cần đi ra ngoài chơi không?”
Tuy anh rất thích cùng đọc sách với cô, nhưng hôm qua Tạ Thế Diễn biết anh ở thư viện với Thanh Thanh cả chiều, nói anh quá nhàm chán, kiến nghị anh phải dẫn đối tượng ra ngoài chơi nhiều chút.
Ví dụ như xem phim điện ảnh, ăn cơm, leo núi, mua đồ gì đó, cùng nhau làm đủ loại chuyện, tình cảm mới dần tăng lên.
“Không nhàm chán, em thích đọc sách, cũng thích anh, mà ở thư viện vừa có thể đọc sách vừa có thể nhìn anh, vô cùng hoàn mỹ! Đây là địa điểm hẹn hò thích hợp cho chúng ta!”
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán, cô thích học tập.
Trí nhớ siêu cường của Vân Cô Viễn mất đi hiệu lực vào lúc này, chuyện khác không nhớ kỹ, chỉ nhớ kỹ Diệc Thanh Thanh nói thích anh, thích nhìn anh.
Vui sướng không có cách nào hình dung.
“Anh cảm thấy nhàm chán sao? Nếu cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng chúng ta sẽ đi ra ngoài dạo một lát, thả lỏng một chút.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Không không, không nhàm chán, như vậy rất tốt.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói: “Anh cũng rất thích như vậy.”
“Thường ngày chúng ta phải đi học, có thời gian thì cùng nhau đến thư viện đọc sách, nghỉ ngơi, khi rảnh rỗi cũng có thể ra khỏi trường đi chơi. Vẫn nên lấy học tập là chính, nhưng cũng phải thả lỏng một cách thích hợp.” Diệc Thanh Thanh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận