Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 486: Thực chiến của cảnh sát 1

Diệc Thanh Thanh bày tỏ, đương nhiên là cưng chiều anh, che chở anh!
Nhà một mình ở của Cao Ứng Hòa rất rộng rãi, chỉ có mình anh ta ở càng dư dả, tuy trong phòng được quét dọn sạch sẽ, nhưng thường dùng chỉ có phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc và phòng ngủ.
Đồ đạc cũng tương đối đơn giản, những phòng khác chỉ có phòng cho khách bố trí xong, những nơi khác đều để trống.
Tuy trang trí đơn giản, nhưng ở Đế Đô có được căn nhà như vậy đã rất hiếm có, cộng thêm đây là nhà đơn vị phân miễn phí.
Đợi bọn họ cãi nhau ầm ĩ tham quan nhà xong, Cao Ứng Hòa đã lấy cơm trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm.
“Lần trước mấy chúng ta ăn cơm cùng nhau là năm trước ăn tết ở thôn Hưởng Thủy, không biết dạo này các thôn dân thế nào. Trước khi đi học tôi còn nghe đại đội trưởng phát sầu nói nhiệt độ trong mùa đông này quá thấp, khiến lúa mạch mọc không được tốt.” Khi ăn cơm nói chuyện phiếm, Diệc Thanh Thanh tìm đề tài nói chuyện.
Cô vẫn có chút lo lắng, nếu lúa mạch bị đông lạnh không phát triển, chỉ sợ năm nay chia lương thực sẽ giảm đi nhiều, các hương thân đều phải thắt lưng buộc bụng, không biết bùa được mùa mình đốt có tác dụng hay không.
Cao Ứng Hòa là cháu trai của trưởng thôn, chắc chắn còn liên hệ với trong thôn, nói không chừng biết được gì đó.
“Trước đó không lâu trong nhà gọi điện thoại tới, lúa mạch vụ đông trong thôn trên cơ bản đã không được, mùa đông năm ngoái quá lạnh. Công xã đã phát văn kiện xuống dưới, bảo mọi người nỗ lực làm vụ xuân, giữ được thu hoạch sản lượng khác, sau này lúa mạch chỉ trồng một quý.” Cao Ứng Hòa thở dài: “Năm nay lại là một năm khổ sở!”
“Tính thời gian, có lẽ vụ xuân đã bắt đầu, không có lúa mạch vụ đông lương thực cuối năm còn đủ chia không?” Lý Mộng Tuyết cũng hỏi.
Tuy quan hệ của cô ấy và các hương thân không tốt như Diệc Thanh Thanh, nhưng cũng có chút tình cảm.
Đặc biệt là mấy thím trong tổ giúp cô ấy làm việc, tuy nói cho công điểm, nhưng ít ra không nói linh tinh gì, cô ấy không hi vọng những người quen bị mất mùa.
“Có khả năng phải thắt lưng buộc bụng.” Cao Ứng Hòa nói: “Nhưng mà năm nay không chỉ thôn Hưởng Thủy như vậy, lúa mạch vụ đông ở cả Đông Bắc đều bị đông lạnh hỏng. Năm nay nộp thuế lương thực có khả năng sẽ ít đi một chút, đúng là khổ hơn năm ngoái, nhưng cũng không đến mức đói chết người.”
Diệc Thanh Thanh nhíu mày, không biết là vì vụ xuân còn chưa được bao lâu, hiệu quả của bùa được mùa còn chưa hiện ra, hay là vì đổ vào giếng nước lá bùa không có tác dụng, chỉ có thể tiếp tục chú ý mà thôi.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ăn cơm thu dọn bát đũa xong mọi người tính toán rời đi, cho Lý Mộng Tuyết và đồng chí Cao Ứng Hòa chút không gian riêng tư.
Kỳ nghỉ của Cao Ứng Hòa còn ít hơn sinh viên đại học Đế Đô, trên cơ bản không có thời gian nghỉ cố định, có chuyện gì cũng phải xin nghỉ trong cục trước.
Trong khoảng thời gian này tương đối nhàn là vì anh ta mới tới, còn đang bàn giao công việc, sắp xếp chỗ ở.
Ngày mai sẽ bắt đầu chính thức đi làm, sau này không có biện pháp thường xuyên đến trường học tìm Lý Mộng Tuyết như vậy, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ mới lợi dụng tất cả cơ hội ở bên nhau, Lý Mộng Tuyết cũng cố gắng chiếu cố thời gian của Cao Ứng Hòa.
Khi đám Diệc Thanh Thanh rời khỏi đại viện công an đã sắp 2 giờ chiều, thời gian này cũng không tiện lại đến nơi khác, nên đều tính toán về trường học.
Buổi chiều, thời gian còn lại Diệc Thanh Thanh đều ở thư viện của trường với Vân Cô Viễn.
Buổi tối tắt đèn xong, Diệc Thanh Thanh mới kiểm tra thu hoạch đánh dấu được ở đại viện công an hôm nay.
Sở dĩ cô coi trọng kỹ năng này chính là nửa cuối năm 78, cũng chính là sáu tháng cuối năm năm nay, đã hoàn toàn không còn chính sách sắp xếp cho thanh niên ở thành phố đợi sắp xếp việc làm xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn mới, thanh niên không tìm được công việc ở thành phố không cần phải xa quê hương đến nông thôn làm việc nữa.
Chuyện thoạt nhìn là chuyện tốt, nhưng cũng dẫn phát vấn đề trị an.
Những thanh niên không tìm thấy công việc đợi sắp xếp việc làm có thể làm gì?
Kinh doanh hộ cá thể thả lỏng còn phải mấy năm nữa!
Nhà xưởng cửa hàng quốc doanh chỉ có nhiều như vậy, căn bản không thể nuôi sống được nhiều người, số lượng dân thất nghiệp lang thang đương nhiên nhiều thêm.
Không có công việc, không có nguồn thu nhập, còn phải sống, đi vào con đường lạc lối thành lựa chọn của đa số mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận