Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 494: Mặc váy

Hễ là đồ ăn vào miệng, bọn họ đều biết một ít, chẳng qua vẫn tương đối am hiểu món ăn cung đình nhất.
Diệc Thanh Thanh không có hứng thú học những món ăn cung đình khó làm trong hiện thực, nhưng cô có hứng thú ăn.
Cô tiến lên ấn một bàn Mãn Hán toàn tịch, dù sao không no bụng, chỉ nếm ra mùi vị.
Hiện giờ cô cảm thấy chức năng của chương trình dạy học kỹ năng trù nghệ này rất tốt, nhấm nháp được đồ ăn ngon, có thể nếm được hương vị đã không tệ, cảm giác chắc bụng không quan trọng.
Đặt ở đời sau, đây là Thần Khí ăn mãi không mập.
Cô không chỉ ăn Mãn Hán toàn tịch trong truyền thuyết, còn nếm thử một đống sơn hào hải vị chỉ có quý nhân trong cung mới được hưởng dụng, vô cùng xa xỉ.
Kiếp trước vì sinh bệnh, rất nhiều món chỉ có thể nhìn không thể ăn, chấp niệm đối với đồ ăn ngon do chuyện này dưỡng ra đều bị bữa tiệc siêu lớn chữa lành hơn nửa.
Chỉ như vậy, cô cũng cảm thấy 5 điểm đánh dấu này tiêu đáng giá.
Sau khi hưởng thụ xong, Diệc Thanh Thanh lại chọn món ăn cô thích dễ kiếm nguyên liệu trong hiện thực để học, chủ yếu là điểm tâm, mứt hoa quả, rượu trái cây.
Học mấy thứ này, trái cây không hợp mùa với bên ngoài trong không gian tùy thân của cô cũng có thể làm thành thành phẩm lấy ra.
Đồ ngọt ngon còn có thể lấy ra cho A Viễn ăn, cho anh đổi khẩu vị.
Trong khoảng thời gian này anh chịu thương chịu khó cùng mình chạy ngược chạy xuôi, đi tới nhiều nơi như vậy, vất vả cho anh rồi.
Những món ăn tuy ăn ngon nhưng nguyên liệu quá rườm rà cô không tính toán học, khi muốn ăn thì tiến vào hình thức dạy học kỹ năng ăn là được, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Ngoại trừ không thể no bụng ra, đỡ thèm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngự trù Diệc Thanh Thanh tính học có lựa chọn, nhưng mà không ảnh hưởng cô đi theo thái y học lại một lần, xác minh một chút.
Thứ như y thuật này, chưa bao giờ lo lắng mình học quá nhiều.
Học càng vững chắc càng toàn diện thì càng có cảm giác an toàn.
Xem hai chương trình học mới, quy hoạch kế hoạch và thời gian học tập xong, Diệc Thanh Thanh mới trở lại giường của ký túc xá chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hôm nay xem như hoàn thành mấy chuyện lớn, nguyên liệu xếp giấy có tin tức, mấy địa điểm đánh dấu muốn đánh dấu bên Tử Cấm Thành cũng đánh dấu một lần, trên cơ bản cô đã vạn sự vô ưu.
Trên cơ bản mãi đến khi chính sách mua nhà thả lỏng, trước khi tiếp nhận tứ hợp viện của mình, cô không có địa điểm đánh dấu nào cần đánh dấu ngay.
Vừa vặn tích cóp điểm đánh dấu, cuối tuần thì nghỉ ngơi, mấy cuối tuần hoạt động hơi nhiều, người mệt, tiêu dùng cũng lớn.
Trong lòng không còn vấn đề gì, đương nhiên lúc này ngủ cũng vô cùng bình yên.
Thời gian nhoáng cái trôi qua, chỉ trong nháy mắt đã tới đầu tháng 7.
Kết thúc học tập sáng sớm, Diệc Thanh Thanh mở mắt ngồi dậy trên giường, đếm “3, 2, 1”, chuông báo thức lập tức vang lên.
Cô duỗi người, một ngày mới tốt đẹp bắt đầu từ lúc rời giường.
Cởi đồ ngủ bằng vải bông trên người ra, cô cầm lấy váy mới xếp chỉnh tề trên bàn nhỏ ở đuôi giường lên.
Đó là váy trắng có hoa nhỏ màu xanh lam, là A Viễn tặng cho cô mấy ngày hôm trước.
Bởi vì sinh nhật không phải chủ nhật, chương trình học quá nhiều nên không có nhiều thời gian, chúc mừng sinh nhật bị dịch tới chủ nhật này, cũng chính là hôm nay.
Khi A Viễn tặng cho cô, đã bảo cô hôm nay mặc.
Váy trên người rất vừa vặn, chiều dài cũng vừa vặn.
Không biết anh mua từ khi nào, rõ ràng mỗi chủ nhật đều ở bên cạnh mình.
Mặc váy xong, lại tết tóc thành hai bánh quai chèo rủ xuống trước ngực, buộc dây buộc tóc cùng màu với hoa trên váy.
Cuối cùng khoác túi xách luôn mang theo người xong, thì kéo rèm xuống giường.
Cho dù là chủ nhật, bảy người còn lại trong phòng không có một người ngủ nướng, đều đã dậy hết.
“Ồ, Thanh Thanh, mặc váy mới à, là muốn đi hẹn hò với đồng chí Vân sao?” Trần Lệ Quân chế nhạo.
“Có ngày nào mà cô ấy không hẹn hò với đồng chí Vân? Chỗ sát cửa sổ sườn đông tầng hai thư viện, đã sắp thành nơi hẹn hò dành riêng cho bọn họ, cả khoa y học đều biết, sinh viên đứng đầu khoa lâm sàng và sinh viên đứng đầu khoa điều chế thuốc buổi tối đều tự học ở đó, khiến người ta ghen tị.” Tống Hòa Mỹ rung đùi đắc ý nói.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, còn khoe khoang xoay mấy vòng trước mặt đám bạn cùng phòng, khoe váy mới của mình:
“Thế nào? Đẹp không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận