Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 498: Hồ nước

Nhưng mà cô không thèm như đám đồng bọn của mình, từ sau khi đánh dấu ra chương trình học ngự trù, mỗi lần cô thèm đều đến chương trình học ngự trù tìm đồ ăn ngon, đồ ăn ngon chưa từng rời khỏi cô.
Nhưng mà một mình ăn hương vị hư ảo, kém xa mọi người vô cùng náo nhiệt ăn với nhau.
“Thật ư?”
Kinh ngạc vui mừng tới quá nhanh, Lý Mộng Tuyết có chút không dám tin.
“Thật!” Diệc Thanh Thanh đã hạ quyết tâm, lập tức không ngượng ngùng nữa.
“Yê! Thực sự tốt quá! Cô muốn nấu món gì? Nguyên liệu nấu ăn thì để tôi xử lý!” Lý Mộng Tuyết vui sướng nói.
“Xem các cô muốn ăn gì đi!” Diệc Thanh Thanh nói.
Kết quả chính là, mọi người lại bắt đầu bàn tán tuần sau ăn gì.
Mức độ long trọng, so được với ăn tết cùng nhau năm vừa rồi!
Bàn bạc xong thời gian không tính là muộn, mọi người không có việc gì làm lại đi cùng nhau xem phim điện ảnh giết thời gian.
Đợi xem phim điện ảnh xong, lại tìm tiệm cơm gần rạp chiếu phim ăn cơm tối, sau đó mới cùng nhau ngồi xe về trường học.
Tới trạm xe bus ở cửa trường học, Diệc Thanh Thanh nhớ tới bút chì của mình sắp dùng hết, nên bảo những người khác trở về trước, cô đến cửa hàng gần đây mua bút.
“Anh đi cùng em!” Vân Cô Viễn đuổi kịp cô.
Lý Mộng Tuyết cười nhìn hai bọn họ với hàm ý sâu xa: “Chúng tôi không quấy rầy hai vị nữa! Ha ha!”
“Cô đi nhanh về đi!” Diệc Thanh Thanh tức giận nói.
Cô thực sự đi mua bút, ngày mai đã bắt đầu thi, không có bút chì không được!
Lúc này đã không còn sớm nữa, là hôm nay chơi quá vui quên mất chuyện chính, cô kéo Vân Cô Viễn chạy thục mạng, mới mua được bút chì trước khi cửa hàng đóng cửa.
“Dọa em sợ muốn chết, suýt nữa đã đóng cửa!” Ra khỏi cửa hàng, Diệc Thanh Thanh vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nói.
“Cho dù đóng cửa cũng không sao, chỗ anh vẫn còn nhiều, sẽ không để em không có bút thi.” Vân Cô Viễn an ủi.
Khi hai người đi vào cổng trường, chân trời chỉ còn chút ánh sáng cuối cùng, đèn đường đều sáng lên.
Lúc này Diệc Thanh Thanh cũng không vội, hai người chậm rãi bước đi, để mặc gió tối mùa hè thổi qua, nghe tiếng ve kêu.
Khi tầm mắt nhìn qua bụi cỏ bên phải, bỗng nhiên cô thấy được chút tia sáng, đôi mắt của Diệc Thanh Thanh sáng lên:
“A Viễn, mau nhìn xem, có đom đóm!”
Đốm sáng màu xanh lục chớp lóe, trông rất đẹp mắt.
Diệc Thanh Thanh không nhịn được nắm tay Vân Cô Viễn đi qua, cô còn chưa nhìn thấy đom đóm ở khoảng cách gần đâu!
Đi qua mới phát hiện, đây là con đường nhỏ đi tới Minh Hạc Viên.
“A Viễn, chúng ta đi đường nhỏ đi!” Diệc Thanh Thanh đề nghị.
Từ lúc cô mất đi kiên nhẫn đối với đánh dấu kia xong, thì không còn đi qua nơi này nữa, lúc này chỉ là đom đóm mới khiến cô có tâm tư đi con đường này.
“Được, nhưng mà nơi này không có đèn đường, em phải cẩn thận một chút, nắm chặt tay anh.” Vân Cô Viễn ước gì đi con đường này ấy chứ.
Tình hình giao thông không tốt, lại không có đèn đường, có thể kéo gần khoảng cách của hai người.
Hai người rẽ vào con đường nhỏ này.
Trên đường đi thực sự không có đèn đường, nhưng đom đóm dần nhiều hơn, từng đốm sáng nhỏ trông rất đẹp.
Mãi đến khi đi tới bên hồ nhỏ kia, Diệc Thanh Thanh giống như thấy được ngân hà rơi trên đất, đốm sáng màu xanh lục chớp lóe, khiến khu vườn hơi hoang vu tràn ngập sắc thái mộng ảo.
“A Viễn, thật đẹp!” Diệc Thanh Thanh vô cùng kích động, cảnh đẹp khó có được như vậy không thấy được nhiều lắm.
Vân Cô Viễn cúi đầu nhìn thấy được tia sáng trong mắt cô: “Đúng vậy, thật đẹp!”
[Đánh đấu ở địa điểm đánh dấu hồ nước trong Minh Hạc Viên, nhận được một miếng trùng phách đom đóm!]
Đúng vậy, cuối cùng địa điểm đánh dấu ẩn nấp lâu như vậy cũng xuất hiện.
Đương nhiên là Diệc Thanh Thanh không buông tha, kết quả đánh dấu ra trùng phách.
Giữa hổ phách là một con đom đóm giương cánh, giống như đang bay, chất liệu không tệ.
Sau khi thấy được ngân hà đom đóm xong, cô không có chút ý kiến đối với việc nhận được vật phẩm kỳ lạ như vậy, hơn nữa trùng phách cũng rất trân quý.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn ngồi bên hồ nước một lát, nếu không phải ngày mai còn thi, trở về phải tắm rửa, chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai, bọn họ còn có thể ở đây lâu hơn.
“A Viễn, đợi thi xong chúng ta lại đến xem đi!” Diệc Thanh Thanh đề nghị: “Trước khi mùa hè kết thúc, cần phải đến đây mấy lần!”
Lại qua một năm, đừng nói là đàn đom đóm, ngay cả đom đóm cũng không thấy được bóng dáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận