Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 501: Nhà phúc lợi

Thôi, bọn họ đã sớm nhận thức được, giữa người với người đầu óc vẫn có khác biệt, không thể so được, không thể so được!
Diệc Thanh Thanh đã sớm bội phục sát đất chỉ số thông minh của Vân Cô Viễn, không có chút lo lắng vấn đề học tập và thi của anh.
Hai người thi xong môn đầu tiên, nói chuyện là chuyện nghỉ hè kế tiếp.
“A Viễn, thứ sáu này dọn dẹp nhà giúp Mộng Tuyết xong, thứ bảy chính là sinh nhật của anh, đến lúc đó tụ họp với mọi người xong, em dẫn anh đến một nơi.”
Diệc Thanh Thanh tính toán thứ bảy đi xem tứ hợp viện của mình, không chỉ có nơi riêng tư ăn sinh nhật với A Viễn, còn có thể dẫn theo anh cùng hiến tế tán công đức.
Nửa năm qua cô đã nhìn ra, A Viễn thực sự nói được thì làm được, mười phần tôn trọng bí mật của cô, cô không nói thì anh chưa bao giờ hỏi, tuyệt đối tin tưởng.
Cho nên chuyện tứ hợp viện này không cần gạt anh.
“Được, vừa vặn anh cũng muốn dẫn em tới một nơi, không phải lần trước nói với em anh âm thầm làm nghề tương đối truyền thống sao? Lần này đến Đế Đô, thay đổi địa điểm làm việc, phía trên sắp xếp nhà phúc lợi cho anh ngày hôm qua đã có, ngày đó dẫn em đi xem. Hai ngày nữa cũng sẽ có thông tin xuống, ngày đó chúng ta có thể nói tỉ mỉ hơn.” Vân Cô Viễn nói.
Lúc này mọi người còn chưa thi xong, trên đường không có ai, nói cũng không sợ người khác nghe thấy được.
“Nhà phúc lợi ư? Quá trùng hợp rồi! A Viễn, đơn vị em vì em thi đại học đạt điểm tốt, cũng tặng nhà cho em, em cũng tính toán thứ bảy dẫn anh đi xem!” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Cô cảm thấy lời nói của cô không có sơ hở gì, hệ thống đánh dấu chính là cha mẹ áo cơm của cô, ông chủ lớn của cô.
“Vậy rất đúng lúc, chúng ta cùng đi xem.” Vân Cô Viễn càng nghe càng cảm thấy có khả năng Thanh Thanh giống với anh, có liên hệ với địa phủ.
Nếu không cô đã không quen nhiều âm hồn không có giao thoa trong hiện thực với cô như vậy.
Nhưng mà hắn rất chắc chắn cô không phải là âm sai người sống, cũng không biết là ngành nghề nào, dù sao ngoại trừ chuyện trong phạm vi chức trách của mình, anh không biết rõ lắm nghiệp vụ khác ở địa phủ.
Nghĩ như vậy, anh và Thanh Thanh đúng là xứng đôi!
Nói không chừng sau này sống thọ và chết tại nhà xong, còn có thể cùng nhau chính thức nhập biên, trở thành đồng nghiệp khác văn phòng, tiếp tục ở bên nhau.
Diệc Thanh Thanh không biết chỉ trong nháy mắt A Viễn của cô đều nghĩ kỹ chuyện sau khi chết rồi.
Còn dặn dò anh:
“Chuyện nhà ở tạm thời không thể nói cho người khác, đợi thêm một thời gian nữa lại nói, nói là chúng ta bỏ tiền mua là được, khi đó lại mời bạn bè tới chơi. Bên cha mẹ thì tương đối phiền phức, phải luôn giấu đến khi tốt nghiệp có việc làm, có nguồn thu nhập đứng đắn mới có thể nói.”
Sầu!
Nếu không phải không thể nói rõ, cô sớm đã muốn đón cha mẹ đến Đế Đô hiếu kính, hiện giờ có tiền có nhà, ngay cả gửi tiền về nhà cũng bị mẹ cô mắng phồng má giả làm người mập, thực sự là quá khó khăn!
“Nếu em không biết nói thế nào, có thể đẩy cho anh, nói là cha anh để lại cho anh, như vậy có thể đón cha mẹ vợ đến Đế Đô chơi.” Vân Cô Viễn suy nghĩ biện pháp cho cô.
Diệc Thanh Thanh phát hiện đây đúng là biện pháp tốt, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, vẫn khó khăn:
“Nói như vậy không phải biến thành còn chưa kết hôn đã ở nhà anh sao? Mẹ em càng đánh gãy chân em ấy chứ, chỉ có thể đợi trước tết dẫn anh về nhà lại từ từ mưu đồ!”
Vân Cô Viễn sờ mũi, đối tượng quá thông minh, anh ngầm muốn nhanh chóng biểu thị công khai chủ quyền cũng không được.
Năm ngày thi chỉ trong nháy mắt trôi qua.
Ngày đầu tiên, khi Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn nộp bài trước, các bạn học lớp điều chế thuốc và lớp lâm sàng còn kinh ngạc ồ một cái, đợi tới sau đó bọn họ nộp bài trước, mọi người đều đã bình tĩnh.
Một môn cuối cùng, bởi vì thi xong phải đợi đám Lý Mộng Tuyết, sau đó cùng đến nhà cô ấy, không thể rời đi trước, cho nên Diệc Thanh Thanh nắm chắc thời gian làm chậm hơn.
Bởi vì nói trước với Vân Cô Viễn, Vân Cô Viễn cũng làm chậm lại giống với cô.
Khi còn dư lại 20 phút, lớp điều chế thuốc/lớp lâm sàng đều nhìn cô/anh, trong lòng thấp thỏm.
Sao Diệc Thanh Thanh/Vân Cô Viễn còn đang viết?
Môn này khó như vậy ư?
Chẳng lẽ bọn họ làm quá loa rồi?
Mười phút sau, bạn học khác: Cuối cùng cũng dừng bút! Cô/anh đều làm lâu như vậy, môn này chắc chắn có bẫy mình không biết, lại kiểm tra một lát!
Môn thi cuối cùng kết thúc, Diệc Thanh Thanh và mọi người cùng nộp bài thi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận