Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 507: Đúng là đáng sợ

Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cùng run lẩy bẩy: “Sao cô còn ăn rắn? Đúng là đáng sợ!”
“Rắn thực sự ăn rất ngon, khi ở trong thôn mỗi năm đến mùa đông tôi và A Viễn đều lục tìm phòng chứa củi, vận may tốt thì có thể thấy được rắn ngủ đông, hương vị đó, chậc chậc!”
Diệc Thanh Thanh nói xong không nhịn được nuốt nước bọt, haizz, đáng tiếc, hiện giờ không ăn được rắn.
Lý Mộng Tuyết hối hận, hôm nay cô ấy không nên cùng trở về, về làm gì để nghe Diệc Thanh Thanh nói mấy lời đáng sợ như thế?
“Có rồi!” Diệc Thanh Thanh chỉ vào phía trước vội vàng gọi đám đồng bọn nhìn xem.
“Có cái gì?” Lý Mộng Tuyết tưởng rắn, giọng nói run run, người run lẩy bẩy nhìn qua: “Ôi trời ơi!”
Xung quanh hồ nhỏ phía trước, khắp nơi đều là từng con đom đóm nho nhỏ, quá đẹp!
Đám người nhìn đến mê mẩn.
“Nhìn tình cảnh này, tôi lại nghĩ ra được một cái tên mới: Phân đội nhỏ đom đóm, thế nào? Sau này nơi này chính là căn cứ bí mật đom đóm ngày hè của chúng ta!”
Lý Mộng Tuyết hưng phấn nói.
Diệc Thanh Thanh đã trở nên Phật hệ, Lý Mộng Tuyết đổi tên tổ hợp còn nhanh hơn thay quần áo!
Vừa vui sướng là sẽ đặt tên, hôm nay đợi đến lúc này mới có hứng thú đã là không tệ.
Cao Ứng Hòa giống như là ngày đầu tiên quen bạn gái mình: “Tên mới của tổ hợp ư? Trước đây còn có rất nhiều tên sao?”
“Có rất nhiều, nhiều đến mức hai tay tôi không đếm hết được!” Diệc Thanh Thanh châm chọc nói.
“Ai nói, rõ ràng đếm được, tổ hợp đầu tiên của chúng ta tên là phân đội nhỏ đầm lau sậy.” Lý Mộng Tuyết vặn một ngón tay: “Lại sau đó là… Là…”
“Là” một lúc lâu, không có “là” ra được tên.
“Thanh Thanh, trí nhớ của cô tốt, sau này gọi là gì?”
“Đừng hỏi tôi, tôi quên rồi!” Diệc Thanh Thanh liên tục lắc đầu, khi đó trí nhớ của cô không tốt, mấy thứ linh tinh rối loạn cô đã sớm quên sạch, cho dù nhớ rõ cô cũng không muốn hồi tưởng lại.
Nhưng mà chuyện này không phải là cô không muốn hồi ức là được.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh tràn ngập hứng thú tham dự hoạt động hồi ức của Lý Mộng Tuyết, những cái tên quê mùa lại bắt đầu tấn công lỗ tai của Diệc Thanh Thanh.
15 tháng 7, tết Trung Nguyên.
Trong nhà Lý Mộng Tuyết, đang tiến hành nghi thức ăn mừng sinh nhật như lệ thường.
Vân Cô Viễn nhận lấy thiệp chúc mừng thuộc về anh, đóa hoa hồng to trên ngực hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh, trong tay còn ôm chậu tráng men màu lam to.
Khi Diệc Thanh Thanh là nhân vật chính được ăn mừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, ước gì có thể tìm khe đất chui vào.
Nhưng mà khi đến lượt cô ăn mừng người khác, lại đặc biệt sinh động.
Đặc biệt là khi ăn mừng sinh nhật phong cách ngu ngốc cho Vân Cô Viễn bình thường vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
“Đồng chí Vân Cô Viễn, anh còn chưa biểu đạt lòng biết ơn đối với tổ chức đâu!” Diệc Thanh Thanh nhắc nhở.
“Cảm ơn tổ chức.” Vân Cô Viễn bất đắc dĩ nói.
“Ha ha ha!”
Trong sân nho nhỏ, liên tục có tiếng cười truyền ra, khiến đám người đi qua hẻm nhỏ ngoài nhà liên tục chú ý.
“Hàng xóm mới đúng là hoạt bát!”
Đợi tổ chức sinh nhật cho Vân Cô Viễn xong, Diệc Thanh Thanh rời đi với Vân Cô Viễn trong ánh mắt chế nhạo của đám đồng bọn nhỏ.
Hôm nay hai bọn họ còn có chuyện chính khác cần làm!
“A Viễn, nhà phúc lợi của em ở số 45 hẻm La Cổ, cách nơi này không xa, nhà anh ở đâu? Em xem nhà ai gần thì tới nhà người đó trước.”
Rời khỏi nhà Lý Mộng Tuyết xong, Diệc Thanh Thanh kéo Vân Cô Viễn vừa đi vừa hỏi.
Vừa nghe địa chỉ nhà cô, Vân Cô Viễn không nhịn được xác nhận lại: “Số 45 hẻm La Cổ ư?”
“Đúng vậy.” Diệc Thanh Thanh còn lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cho anh xem: “Anh xem, số 45 hẻm La Cổ!”
Tuy cô còn chưa từng đi qua, nhưng cô sớm đã xem hết bản vẽ của Đế Đô, cho nên biết được vị trí căn nhà của mình.
Hệ thống là người hào phóng, khen thưởng là tứ hợp viện ba sân, còn có khí phái hơn tứ hợp viện trong không gian tùy thân của cô.
Bên hẻm La Cổ, có mấy căn kiểu ba sân.
“Anh ở số 44, ngay sát bên nhà em.” Vân Cô Viễn nói.
Anh thực sự không nghĩ tới, địa phủ phân nhà phúc lợi cho anh ở ngay bên nhà Thanh Thanh, nhưng mà không có chuyện gì tốt hơn chuyện này!
Nói không chừng là vì mình vừa vặn xin với phía trên, muốn thẳng thắn thân phận với người yêu, cho nên mới phân cho anh vị trí này.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thấy thế thì kinh ngạc mở to mắt: “Số 44? Trùng hợp như vậy ư?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận