Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 509: Bạn trai âm sai

“Cũng đúng.” Diệc Thanh Thanh cười ngây ngô nói: “Chủ nhà cũ làm cửa sẵn rồi, tiện nghi cho chúng ta!”
Như vậy không cần phải ra cửa, trực tiếp kéo Vân Cô Viễn đi ra ngoài từ cửa ngách này, đi tới sân sau nhà cô.
“Anh xem, có phải bố cục của hai nhà chúng ta giống y hệt nhau hay không?” Diệc Thanh Thanh nắm tay anh đánh giá nhà mình một vòng: “Trong phòng ngoại trừ trống rỗng không có gì ra, những mặt khác đều tốt!”
“Đồ đạc đều có thể sau này đặt làm, không vội, bây giờ anh nói với em nghe chuyện của anh.” Vân Cô Viễn nhìn xung quanh một lát, kéo Diệc Thanh Thanh đến bên hành lang giữa sương phòng phía tây và phòng chính ngồi xuống.
“Thanh Thanh, đối với người bình thường mà nói, có khả năng chuyện này sẽ vô cùng khó tin, thậm chí hơi đáng sợ. Anh nói chuyện trước, nếu em sợ hãi sau này anh sẽ không nói chuyện này với em nữa. Nhưng mà em yên tâm đi, những chuyện anh làm sẽ không có chút ảnh hưởng nào đối với em, ngàn vạn lần đừng coi anh là quái vật…”
Diệc Thanh Thanh nghe đoạn đầu còn luôn gật đầu, nói thầm trong lòng đừng coi thường lòng can đảm của cô, nhưng mà sao A Viễn càng nói càng thái quá, còn nói tới quái vật như vậy?
Biểu cảm của anh không giống đang nói đùa!
“A Viễn, anh nói đi, chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý, vi phạm đạo đức gì, em đều không để ý!”
Vân Cô Viễn gật đầu, biểu cảm vẫn rất trầm trọng, nắm chặt lấy bàn tay cô:
“Thanh Thanh, em từng nghe nói tới địa phủ và Hắc Bạch Vô Thường chưa? Chuyện anh làm rất giống với Hắc Bạch Vô Thường, nhưng mà không lợi hại như vậy.”
Sau khi nói xong anh nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, sợ thấy được chút chán ghét từ trên mặt cô.
“Cái gì? Hắc Bạch Vô Thường? Anh là quỷ sai à?” Diệc Thanh Thanh trợn to mắt, cô ngay cả A Viễn là trọng sinh xuyên qua đều nghĩ tới, nhưng trăm triệu không nghĩ tới anh là quỷ sai.
Vân Cô Viễn gật đầu:
“Ừm, nhưng mà vì chưa hết dương thọ, còn chưa chính thức nhập biên, chỉ có thể xem như âm sai ngoài biên chế. Em đừng sợ, anh chỉ phụ trách những vụ tử vong bình thường, ác quỷ ở lại nhân thế.”
“Em không sợ!” Diệc Thanh Thanh run rẩy một lát, nhưng mà giọng điệu lại là hưng phấn: “A Viễn, anh có thể nhìn thấy quỷ sao?”
“Từ nhỏ anh đã có Âm Dương Nhãn, cũng có thể nhìn thấy âm hồn. Nhờ có đôi mắt này, anh mới nhặt được âm lệnh, đi bước một trở thành âm sai ngoài biên chế, âm lệnh tương đương với chứng nhận công việc âm sai.” Vân Cô Viễn cảm thấy khiến cô sợ, nhưng mà không biết sao lại không giống không vui: “Thanh Thanh, em sẽ cảm thấy anh như vậy không may mắn không?”
“Không có, vô cùng uy phong, địa phủ là xí nghiệp lớn mà, người khác muốn làm còn không được đâu!” Diệc Thanh Thanh dịch mông tới bên Vân Cô Viễn, cẩn thận nhìn bốn phía, hạ giọng hỏi: “A Viễn, căn nhà này đã xây nhiều năm như vậy, có phải khắp nơi đều có quỷ hồn hay không?”
Nếu có, vậy tối hôm nay khi tế bái, cũng đốt nhiều vàng bạc cho lão quỷ trong nhà, ở cùng một căn nhà cũng coi như là có duyên phận.
Lúc này Vân Cô Viễn xem như hiểu rõ, cô tò mò còn sợ hãi, không phải sợ mình, là có chút sợ âm hồn:
“Không có, nơi này rất sạch sẽ, không có âm hồn, dương thế có rất ít âm hồn.”
“Hả? Không có ư!” Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tiếc hận.
Nếu có lão tiền bối, thì có thể học người ta làm thế nào sửa sang lại nơi này trở về cổ kính như ban đầu thì tốt.
Nhưng mà không có âm hồn ở đây, Diệc Thanh Thanh cảm thấy an tâm hơn nhiều, giọng nói cũng không hạ xuống, cũng không ngồi sát bên Vân Cô Viễn nữa.
Nhưng mà cô vẫn rất tò mò: “A Viễn, hôm nay là tết Trung Nguyên, không phải nên có rất nhiều âm hồn sao?”
“Sau khi vào đêm, quỷ môn mở rộng ra, âm hồn mới có thể nhiều hơn. Nhưng đã là âm hồn thì âm dương tương cách, rất khó tạo thành ảnh hưởng gì ở dương thế, đừng sợ.” Vân Cô Viễn cười tươi, cô thực sự không bài xích anh là âm sai, có thể thấy được quỷ hồn, cho dù cô hơi sợ quỷ.
“Em không sợ!” Diệc Thanh Thanh lại nhấn mạnh lần nữa, cô ngay cả quỷ đã từng làm, cũng từng tới địa phủ, sao có thể sợ quỷ?
Cùng lắm là vì hiện giờ mình không nhìn thấy mấy thứ này, lo lắng khi chịu thương tổn không có sức lực phản kháng mà thôi, đây chỉ có thể nói là không có cảm giác an toàn, không gọi là sợ hãi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận