Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 516: Tế bái các thầy cô

Hiện giờ Thanh Thanh còn suy xét tới mình, chuẩn bị đồ tế cho cha mình, bỗng nhiên anh rất muốn tế bái cha, nói cho ông ấy chuyện Thanh Thanh.
“Anh cùng em tế bái sư phụ trước, nếu bọn họ có lời gì muốn nói, anh còn có thể chuyển đạt giúp bọn họ, tránh cho sau này bọn họ lại bỏ tiền tìm người báo mộng. Phí báo mộng rất đắt, năm vừa rồi em đốt xuống dưới, có lẽ bọn họ phải lấy ra một nửa, không có lời.”
Đội trưởng Từ biết mỗi năm khi mình tế bái, bốn thầy cô còn chưa đầu thai đều trình diện tới thăm cô, tế bái tối nay càng thêm nghiêm túc, còn có chút chột dạ khó hiểu.
Còn có mấy lời muốn nói nhỏ, tuy không sợ bị Vân Cô Viễn nghe được, nhưng dù sao vẫn có chút ngượng ngùng.
Cho nên vốn muốn hai người tách ra tế bái, lúc này nghe anh nói báo mộng tốn nhiều tiền như vậy, thì thay đổi ý tưởng.
“Vậy được rồi, cùng nhau làm đi.”
Cô quỳ trên đất, hít sâu một hơi đốt que diêm, châm lửa biểu văn cho các giáo viên đặt vào bốn chậu than.
Sau đó đốt nhang dây, cắm mấy cây trước mỗi chậu than.
“Thầy Dịch, thầy Vương, thầy Lâm, cô Trịnh, học trò đạt được cơ duyên, may mắn thành học trò của bốn người, khi các thầy cô còn sống không thể tận hiếu, chỉ có thể nhân lúc tết Trung Nguyên đốt ít nhang nến vàng bạc.
Mấy thứ này đều là học trò tự tay làm, hi vọng các thầy cô ở phía dưới có thể sống tốt một chút.
Nếu còn thiếu thứ gì, hay là dặn dò gì, bây giờ cứ nói ra, vị bên cạnh là đối tượng của em, anh ấy có thể chuyển lời cho em. Các thầy cô đừng dùng tiền báo mộng nữa, lấy tiền mua đồ ăn ngon dùng đi, các thầy cô ở dưới đó sống tốt, học trò mới an tâm.”
Sau khi nói xong, Diệc Thanh Thanh nháy mắt với Vân Cô Viễn bên cạnh.
Thế nào, các thầy cô nói chuyện chưa?
Vân Cô Viễn nhìn về phía bốn âm hồn lơ lửng trên không chậu than, một ông cụ râu tóc bạc trắng, một người đàn ông thon gầy đeo kính, còn có một đôi vợ chồng tay nắm tay.
“Đối tượng ư? Tê…”
Hôm nay quỷ môn mở, lực tế báo kéo đi, ông cụ Dịch lập tức tới đây thăm đồ đệ bảo bối của mình.
Khi nghe đoạn đầu ông cụ còn vui vẻ vuốt chòm râu, vừa nghe tới đối tượng tay run lên, râu cũng rụng mấy cái.
“Tên nhóc này là đối tượng của Thanh Thanh ư? Sao trông có chút quen mắt vậy nhỉ?” Vương Văn Dương chắp tay sau lưng, gương mặt dán lên người Vân Cô Viễn, vây quanh anh ngó trái ngó phải.
Trịnh Thiếu Âm nhìn thấy cậu nhóc này trông đạt tiêu chuẩn, trong lòng có hảo cảm.
Lâm Nhất Bạch là họa sĩ, nên trí nhớ tương đối tốt, vỗ đùi: “Đây không phải là âm sai đại nhân mỗi năm đều tới duy trì trật tự ư?”
Những lời này vang lên, ba người khác đều hiểu ra.
“Đây rõ ràng là người sống mà! Sao có thể làm âm sai?” Ông cụ Dịch trợn to mắt nói.
“Em là âm sai, cũng là đối tượng của Thanh Thanh, em có Âm Thiên Nhãn, các thầy cô muốn nói gì với Thanh Thanh em đều có thể chuyển lời.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh không nhìn thấy âm hồn, nhưng thấy A Viễn đột nhiên nói một câu như vậy, lập tức hiểu rõ là các thầy cô tới, vội vàng gật đầu:
“Bốn thầy cô, A Viễn là người có thể tin tưởng, có gì cần nói các thầy cô cứ nói đi ạ!”
“Cậu nhóc, em tên là gì? Trong nhà có những ai? Ngoại trừ làm âm sai, ở dương thế còn làm gì? Ở bên cạnh Thanh Thanh nhà chúng tôi khi nào? Ở bên nhau đã bao lâu…” Bốn thầy cô liên tục đặt câu hỏi, cuối cùng còn không quên uy hiếp anh: “Cho dù em là âm sai, chúng tôi cũng không sợ em. Nếu em dám bắt nạt Thanh Thanh nhà chúng tôi, mỗi ngày chúng tôi đều tới địa phủ khiếu nại em, không tố cáo em bị trừng phạt sẽ không bỏ qua, mấy lão quỷ chúng tôi cũng quen một số người ở dưới đó!”
Vân Cô Viễn biết Diệc Thanh Thanh rất kính trọng mấy thầy cô, không sinh ra tức giận đối với câu hỏi của bọn họ, coi như là gặp mặt phụ huynh trước.
Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh, trả lời từng câu hỏi của các thầy cô:
“Em tên Vân Cô Viễn, nhà ở Kim Lăng, cha chết sớm, mẹ tái giá, đã không còn người thân khác. Bởi vì trời sinh có Âm Dương Nhãn, trở thành âm sai người sống, ba năm trước em đã thích Thanh Thanh, trừ tịch năm nay chúng em mới chính thức ở bên nhau, hiện giờ học chuyên ngành lâm sàng của đại học Đế Đô, sau này ở dương thế có lẽ là một bác sĩ ngoại khoa. Các thầy cô yên tâm đi, em coi Thanh Thanh như trân bảo, nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.”
Diệc Thanh Thanh: “???”

Bạn cần đăng nhập để bình luận