Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 517: Các thầy cô hỏi có phải chúng ta đang học đại học hay không

Các sư phụ nói gì thế, sao A Viễn đột nhiên nói mấy lời này?
“Hai em đều đang học đại học ư? Đại học Đế Đô?” Lúc này Lâm Nhất Bạch mới phát hiện, địa điểm tế bái lần này không còn là sân nhỏ năm vừa rồi, phong cách kiến trúc này thực sự là ở Đế Đô.
Đế Đô à, ông ấy nhìn vợ một lát, có chút hoài niệm lại có chút thổn thức.
Vân Cô Viễn nhìn vẻ mặt tò mò của Diệc Thanh Thanh, không trả lời thầy Lâm, mà cúi người nói thầm với Diệc Thanh Thanh:
“Các thầy cô hỏi có phải chúng ta đang học đại học hay không.”
Diệc Thanh Thanh vừa nghe thấy thế, vội vàng nói:
“Tháng 10 năm trước khôi phục thi đại học, không chỉ thanh niên trí thức có thể thi đại học về quê hương, rất nhiều phần tử tri thức cũng lục tục trở về, nhà ở đều trả lại cho người ta. Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, những chuyện trước đây sẽ không bao giờ phát sinh nữa, đợi khi các thầy cô đi đầu thai sẽ là quốc thái dân an, tổ quốc sẽ càng ngày càng giàu có!”
“Tốt! Tốt quá! Thật tốt!”
Bốn thầy cô nghe thấy thế đều lệ nóng lưng tròng, tuy bọn họ không thể đợi được đến ngày này, nhưng kiếp sau bọn họ cũng có thể nhìn thấy thịnh thế này, đây là an ủi lớn nhất.
Cho dù bọn họ bị đối đãi không công bằng, buồn bực mà chết, nhưng vẫn tràn ngập tình yêu đối với quốc gia này, nếu không bọn họ đã không từ bỏ cuộc sống ở nước ngoài, học thành tài trở về.
Nếu nói tới chuyện này, Diệc Thanh Thanh vẫn muốn báo cáo tình hình học tập gần đây của mình cho bọn họ.
Năm vừa rồi trong báo mộng, cô cũng nhìn ra được các thầy cô tương đối quan tâm cô, hơn nữa vì khiến cô học thêm một chút môn của mình mà bày ra tư thế cãi nhau.
“Năm nay học trò tham gia thi đại học, thi đỗ chuyên ngành điều chế thuốc của đại học Đế Đô, tương lai em muốn dùng tri thức trung y của em làm ra cống hiến cho ngành sản xuất điều chế thuốc, nghiên cứu thuốc đặc hiệu của nước ta.
Đáng tiếc trung y vẫn xuống dốc, mấy chục năm sau Tây y đều thịnh hành hơn.
Thầy Dịch, học trò không có nắm chắc có thể thay đổi trạng thái này hay không, nhưng em đảm bảo sẽ chăm chỉ học tập, đợi đến thời điểm thích hợp thì truyền thừa nó xuống. Em tin sẽ có một ngày nào đó, nó sẽ nở rộ ánh sáng nó nên có.
Bởi vì có được ít kỳ ngộ, thời gian học tập của em nhiều hơn của người bình thường một chút.
Nhưng mà sau khi vào đại học, thời gian để tự do phân chia đã ít đi nhiều.
Bình thường mỗi ngày học tập, em tốn năm sáu tiếng thời gian học tập vào trung y và điều chế thuốc, tổng cộng là khoảng 12 tiếng.
Năm nay em đã bắt đầu học khám bệnh trung y, đây là kết luận về chẩn đoán mạch gần nhất của em, đốt cho thầy xem cũng khiến thầy yên tâm hơn.”
Tờ giấy được ném vào chậu than, bị ngọn lửa ăn mòn, rất nhanh đã tới tay ông cụ Dịch.
Ông ấy lật xem một lát, lập tức biết được cô nhóc này nỗ lực cỡ nào, vuốt râu cười vô cùng sung sướng.
“Ha ha, tôi biết cô nhóc Thanh Thanh này tinh mắt lắm mà. Cậu nhóc, em nói cho em ấy thầy không cầu em ấy khiến trung y phát triển mạnh, thời cuộc như vậy, sức mạnh cá nhân quá mỏng manh, không thể cưỡng cầu. Em ấy rất thông minh khi định sử dụng tri thức trung y vào trong điều chế thuốc, chỉ cần em ấy bảo vệ tốt bản thân, chăm chỉ học tập, truyền thừa tri thức của lão tổ tông xuống, ông già này chết cũng không đáng tiếc!
Một ngày học 12 tiếng đồng hồ, khi ông già này còn là học đồ đều không dụng tâm như vậy. Bảo cô nhóc đừng ép mình quá, thầy thực sự rất vui khi có đồ đệ như em ấy!”
Vân Cô Viễn nhỏ giọng thuật lại lời ông Dịch nói, Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầy không chê cô học trung y, lại không hành nghề chữa bệnh thì tốt.
Ba thầy cô khác vừa nghe cô học trung y và điều chế thuốc, mỗi ngày phải chiếm 12 tiếng của cô, thì biết cô có rất ít thời gian học tập những thứ khác.
Ba thầy cô, chỉ có giáo viên nhạc cụ Trịnh Thiếu Âm tương đối nghĩ thoáng, an ủi bọn họ:
“Lão Vương, lão Lâm, cô nhóc Thanh Thanh học nghiên cứu y dược không có gì không tốt, quốc gia đang cần nhân tài như vậy. Tất cả kiến thức chúng ta học được không như trung ý của ông Dịch, có nguy hiểm mất đi truyền thừa. Khi điều kiện cuộc sống tốt hơn, nghệ thuật sẽ tự động phát triển, nhưng thật ra trung y, không gian sinh tồn bị Tây y nắm giữ, sẽ gian nan hơn nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận