Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 523: Như vậy cũng quá thần kỳ rồi

Trong phòng trống rỗng xong, cô chỉnh sương phòng phía đông phía tây sang phía nam một đoạn, hủy tường nam đối diện sương phòng đi, trực tiếp dùng chung một tường với tường bao.
Như vậy có thể lợi dụng không gian phía nam đối diện.
Ngay sau đó cô chỉnh tường phía nam của chính phòng sang phía nam một đoạn, khiến cả căn phòng vừa sâu vừa dài.
Cửa sổ cũng điều chỉnh vị trí, ba gian chính phòng, một gian giữa vẫn là phòng khách, bên phía tây là phòng ngủ của cô, bên phía đông vốn là phòng bản đồ, lúc này làm phòng ngủ cho A Viễn.
Cửa phòng ngủ không mở ở phòng khách, mà trực tiếp mở ở dưới hành lang phía nam.
Phòng khách ngăn ra hai gian, tính cả hai gian phòng ngủ làm phòng rửa mặt, tắm rửa và đi vệ sinh đều ở đây.
Lắp ráp đồ của tứ hợp viện, có hệ thống xử lý nước bẩn và phương tiện tắm rửa, sử dụng cũng tiện hơn nhiều.
Trước đây vì ít có cơ hội ở bên trong, xung quanh lại có quá nhiều người, mấy thứ này không dùng được, mới không suy xét.
Hiện giờ thì khác, tuy hẻm La Cổ rộng, nhưng đóng cửa lại người nào cũng không quen biết người nào, không biết người ta làm gì ở bên trong.
Cho dù cô vẫn luôn ở trong không gian, cũng không bị người ta phát hiện.
Trong phòng ngủ, ngoại trừ bàn trang điểm có gương cô vẫn đặt ở bên cửa sổ như ban đầu ra, giường và tủ quần áo cô đều đổi thành giá giường và tủ quần áo của lắp ráp đồ nội thất trong tứ hợp viện, giống với phòng A Viễn.
Giường Thiên Công Bạt Bộ và tủ quần áo ban đầu cô thu hết đi, chuẩn bị đến lúc đó dùng ở nhà bên ngoài.
Căn nhà to như vậy cần không ít đồ nội thất, trong không gian tùy thân đổi thành đồ nội thất đi kèm với tứ hợp viện là được.
Tuy không tinh xảo như vậy, nhưng vẫn rất khí phách, vẫn rất hợp với phong cách tổng thể của tứ hợp viện.
Bàn trang điểm có gương không dọn ra chủ yếu là vì trang sức của cô, đặt ở bên ngoài không an toàn, cho nên cô vẫn để như cũ.
Trong phòng ngủ của Diệc Thanh Thanh còn có thêm một cánh cửa, thông tới kho hàng nhà tranh bên cạnh, kho hàng nhà tranh chia ra làm ba gian, giữa phòng bản đồ và phòng ngủ của cô cũng thêm một cánh cửa nhỏ.
Phòng bếp ban đầu cũng đổi từ sương phòng phía đông sang sương phòng phía tây, trong phòng bếp cũng có một cánh cửa nhỏ đi thông tới phòng nguyên liệu nấu trong kho hàng nhà tranh, như vậy sau này nấu cơm lấy nguyên liệu nấu ăn có thể tiện hơn chút.
Không gian phòng bếp khá rộng, giá đựng đồ ăn chín cũng dọn ra.
Bên sương phòng phía đông là giữa phòng làm việc và phòng sách, cô thu nhỏ bàn làm việc của mình, bên bàn sách cũng điều chỉnh kích cỡ đủ cho hai người dùng.
Như vậy đến lúc đó hai bọn họ nghiên cứu đồ, thì có thể nghiên cứu trong phòng sách.
Đồ dùng trên giường và vật phẩm bằng vải cũng đổi hết lắp ráp trong thẻ skin tứ hợp viện, mấy đồ đánh dấu nhận được thì đến lúc đó lấy ra dùng ở bên ngoài, khỏi phải làm lại lần nữa.
Bởi vì sớm đã có ý tưởng, cho nên sửa chữa bố cục rất nhanh, Diệc Thanh Thanh đi một vòng các phòng, sau đó lấp đầy toàn bộ.
Vân Cô Viễn đứng ngay phía trước nên thấy được thay đổi nhanh chóng của toàn bộ căn nhà, nói:
“Như vậy cũng quá thần kỳ rồi!”
Diệc Thanh Thanh điều chỉnh xong, thì kéo Vân Cô Viễn giới thiệu phòng bếp, phòng sách, phòng khách hiện giờ, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phòng ngủ.
“A Viễn, phòng này là phòng ngủ của anh, đồ bên trong em đều mới thay mới, trong phòng ngủ có một cánh cửa nhỏ thông tới phòng rửa mặt, có nước ấm, có thể rửa mặt tắm nước ấm. Anh nhìn xem còn thiếu gì không, thích hay không?”
Đương nhiên là Vân Cô Viễn đã nhìn ra, cô bận việc lâu như vậy, chủ yếu là vì chuẩn bị cho anh dùng, ví dụ như bàn làm việc của hai người ở phòng sách, ví dụ như phòng ngủ này.
Phòng của hai người một trái một phải, bố trí bên trong đều không khác mấy.
Tay áo càn khôn này, là vùng riêng tư của cô, cũng là nơi bí mật riêng tư nhất của cô, hiện giờ cô còn để một vị trí nhỏ cho mình.
Trái tim của Vân Cô Viễn mềm nhũn: “Thanh Thanh! Anh rất thích!”
“Ha ha, thích thì tốt.” Diệc Thanh Thanh cười tủm tỉm nói: “Khi ngủ ấn mặt trăng nhỏ chỗ mép giường là có thể tiến vào hình thức đêm tối. Đúng rồi, nhớ rõ nhìn tủ quần áo, có kinh ngạc vui mừng đấy, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Vân Cô Viễn nhìn thoáng qua tủ quần áo trong phòng.
Diệc Thanh Thanh nói xong thì về phòng mình, sau khi vào phòng thì lùi về sau nửa bước, ló nửa người ra nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận