Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 53: Ngày đầu tiên làm việc

Trong huyện có điểm đánh dấu tận 5 điểm đánh dấu, trên núi còn có 3 điểm đang thúc giục cô, càng khỏi phải nói có nhiều điểm đánh dấu chưa từng thử qua, chỉ dựa vào điểm đánh dấu nhận mỗi ngày thì hơi khó.
Hiện giờ cô có thể nghĩ được biện pháp chính là chăm chỉ học tập kỹ năng, dựa vào kỹ năng thăng cấp khen thưởng điểm đánh dấu bổ sung một chút.
Sau khi trù nghệ tới cấp 2, đầu bếp Chu dạy học đã không có tiến triển gì, tiến độ kỹ năng cũng trì trệ không tăng.
Nhưng hôm nay khi cô làm thịt kho tàu, tiến độ mãi mà không nhúc nhích lại tăng thêm một chút, chẳng qua không khác lắm mấy ngày đầu học đầu bếp Chu.
Chuyện này nói lên kỹ năng không chỉ tăng lên dưới hình thức dạy học kỹ năng, sau khi nhập môn xong, dựa vào nghiên cứu của bản thân cũng có thể tăng lên một ít, chẳng qua tốc độ chậm hơn.
Chuyện này rất hợp lý, tự học và người khác dạy đều là học tập, tăng lên rất bình thường.
Thay vào đó Diệc Thanh Thanh tin rằng cơ thể này khiến cấp độ kỹ năng trên bảng điều khiển của cô không chỉ là một con số, mà là một khả năng thực sự thuộc về cô.
Những thứ mà cô luyện được người khác không thể đoạt đi, cho dù có một ngày mất đi hệ thống này, năng lực của cô vẫn còn đó.
Trong hiện thực, cơ hội nấu cơm cũng là một ngày ba bữa, phải chậm rãi luyện tập.
Nếu 5 điểm đánh dấu ở phía sau Tiệm Cơm Quốc Doanh cũng là kỹ năng trù nghệ, có lẽ còn có thể nghênh đón một đợt nhanh chóng tăng lên.
Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tăng kỹ năng thi đại học lên tới cấp 2, chỉ thiếu 10% nữa.

“Tuýt…”
Tiếng còi vang lên lần đầu tiên, Diệc Thanh Thanh lập tức mở mắt.
Hôm nay phải đi làm việc!
Cô nhanh chóng ngồi dậy, gấp chăn cẩn thận.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, tóc buộc ra sau đầu tết thành bím tóc, thay bộ quần áo lao động vào.
Bữa sáng làm bánh canh cộng thêm thịt kho tàu ăn không hết ngày hôm qua.
Đợi cô ăn no bụng, tiếng còi lần hai vang lên.
Cô nhanh chóng rửa sạch bát đũa, quần áo bẩn ngày hôm qua cũng giặt sạch, sau đó đổ nước bẩn, còn đổ đầy lu nước trước khi tiếng còi vang lên lần ba.
Đám Diệc Thanh Thanh ngồi cùng xe lửa tương đối thân thiết hơn, lúc này lần đầu tiên đi làm đương nhiên cũng hẹn nhau đi cùng.
Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh đi cùng nhau, cũng ra cửa không khác thời gian của bọn họ lắm.
Nhưng mà đám người phân chia ranh giới rõ ràng, không có bất cứ giao lưu gì.
Lưu Xuân Hạnh thì muốn đáp lời với Vân Cô Viễn, nhưng mà Vân Cô Viễn hoàn toàn không để ý tới cô ta, cô ta chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Khi đi tới nửa hẻm thì đám thanh niên trí thức cũ cũng chuẩn bị ra cửa.
“Tới hai ngày, vẫn luôn không có cơ hội làm quen với nhau, hôm nay làm việc vất vả lắm mới gặp nhau, không bằng giới thiệu làm quen đi? Tránh cho đều là thanh niên trí thức, đến lúc đó ngay cả tên cũng không biết sẽ bị người trong thôn chê cười.”
Nói chuyện là thanh niên trí thức nam, đeo mắt kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã:
“Bắt đầu từ tôi trước đi, tôi tên Lư Tiên Tiến, người Thiểm Bắc, xuống nông thôn năm trước.”
Diệc Thanh Thanh đánh giá anh ta một lát, đây là Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại thi đỗ đại học bỏ vợ bỏ con, bám vào cành cao khác trong sách ư?
Trông cũng giống người, chẳng trách có thể lừa được cô gái nhỏ!
Những người khác cũng liên tục giới thiệu bản thân.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng biết được các nhân vật trong sách.
Lúc trước cô dựa vào miêu tả trong sách đoán được mấy người không sai, thanh niên trí thức cũ, thanh niên trí thức nữ đẹp nhất là Thang Lan, nhìn là biết loại vừa thấy đã thương, OOC, Lưu Xuân Hạnh bắt đầu đi theo con đường tiểu bạch hoa không biết thủ đoạn thế nào với cô ta, nhưng mà diện mạo thì kém một bậc.
Nói tên họ xong, không biết sao đề tài lại chuyển sang xe đạp.
“Điều kiện nhà đồng chí Vân và đồng chí Diệp hẳn là rất tốt, mới xuống nông thôn đã mua xe đạp, không biết cha mẹ làm quan ở đâu?” Lư Tiên Tiến hỏi.
“Không thể xưng là làm quan, chỉ là dân chúng bình thường mà thôi. Chẳng qua cha mẹ tôi tương đối sủng tôi, mới cho tôi mang theo nhiều đồ tới.” Diệc Thanh Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Vân Cô Viễn đơn giản hơn nhiều, nói thẳng một câu không có.
“Đồng chí Diệc, tôi bảo này, giữa thanh niên trí thức chúng ta vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau thì hơn. Hôm qua cô không cho thanh niên trí thức Lưu mượn xe đạp, cô ấy vốn định cảm ơn cô bằng đường đỏ cũng chưa kịp đưa, cô thiệt lớn rồi.” Vẻ mặt Thang Lan như vì tốt cho cô châm ngòi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận