Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 532: Thừa nhận thất bại

Ngoại trừ có sự nỗ lực của cô ấy, Diệc Thanh Thanh cũng trợ giúp cô ấy rất nhiều, giải đáp không ít vấn đề cho cô ấy, còn có bút ký của cô cho cô ấy không ít trợ giúp.
Đương nhiên vui sướng nhất chính là, lớp trưởng âm dương quái khí, khinh thường người ta lớp bọn họ mỗi môn đều bị đè ép phía dưới.
Rất muốn nhìn thấy biểu cảm của anh ta sau khi thấy thành tích, cho nên cô ấy vẫn luôn đợi trước mục thông báo, cuối cùng cô ấy cũng đợi được.
Chậc chậc, sắc mặt này, đủ khó coi.
Đáng tiếc Thanh Thanh không ở đây, nếu không mặt anh ta đen thành than, làm bạn tốt cũng không thể buông tha cơ hội tốt chế nhạo kẻ địch.
Cô ấy chen lách tới bên Trần Chân, lớn tiếng nói:
“Ai da, đừng nhìn chúng ta chỉ kém một chút so với điểm tuyệt đối, mỗi môn cũng cách không nhiều lắm, trên thực tế người ta thi đạt điểm tuyệt đối là vì bài thi chỉ có điểm như vậy, mà chúng ta chỉ có thể thi được từng ấy, chênh lệch quá lớn! Anh nói xem có phải không, lớp trưởng Trần?”
Những lời này vừa vang lên, trước mục thông báo đều yên tĩnh lại, mọi người đều lén liếc nhìn sắc mặt của Trần Chân.
Ngoại trừ những người tới đây xem tổng điểm ra, thực ra phần lớn người lớp điều chế thuốc đều biết Trần Chân không hợp với hai nữ sinh trong lớp, rất nhiều lần nói thái độ học tập của Diệc Thanh Thanh không được, tâm tư không đặt vào học tập.
Lần này bị đè đầu như vậy đúng là đủ mất mặt, còn bị Tống Hòa Mỹ nói ra trước mặt mọi người, càng mất mặt.
Anh ta là lớp trưởng, còn luôn biểu hiện mình rất lợi hại, vô cùng kiêu ngạo, bị mất mặt như thế, hai người sẽ không đánh nhau đấy chứ!
Trần Chân: “…”
Anh ta thực sự bị những lời này của cô ấy đả kích, vừa rồi anh ta còn đang nghĩ, mỗi môn của mình kém Diệc Thanh Thanh không nhiều lắm, ngoại trừ dược lý, mấy môn khác chỉ có chênh lệch chút vấn đề nhỏ hay sai lầm nhỏ, lần sau không thể khinh địch, khi thi chú ý một chút vẫn có hi vọng đuổi kịp.
Nhưng mà lúc này cô ấy nói như vậy, dường như điểm tuyệt đối cũng không phải là toàn bộ năng lực của Diệc Thanh Thanh.
Không phải là anh ta không chú ý tới ánh mắt khác thường của những người khác, tuy không chịu nổi, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên trong đời anh ta không chịu nổi như vậy, anh ta muốn chạy trốn, nhưng thực sự chạy trốn anh ta sẽ thua càng hoàn toàn.
Anh ta nắm chặt tay, gian nan nói: “Đúng vậy, năng lực của bạn học Diệc Thanh Thanh thực sự mạnh hơn tôi nhiều.”
Sau khi nói xong anh ta đẩy đám người rời đi.
Nói những lời này xong anh ta cảm thấy khá hơn nhiều, thừa nhận người khác mạnh hơn mình, thừa nhận mình thất bại hình như không khó như vậy.
Là anh ta thuận buồm xuôi gió lâu, tự cho mình rất cao, mất đi lòng khiêm tốn, mới có thể xem thường người khác.
Chuyện lần này dạy anh ta một bài học, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, chuyện gì cũng không thể kết luận quá sớm.
Tống Hòa Mỹ không nghĩ tới vậy mà Trần Chân thường ngày kiêu ngạo sẽ thừa nhận mình không bằng Thanh Thanh như thế, rõ ràng là muốn nhìn anh ta không kiêu ngạo nổi, nhưng anh ta nhanh chóng cúi đầu như vậy, trong lòng cô ấy không dễ chịu lắm.
“Còn tính biết nhận thua.” Tống Hòa Mỹ nói thầm một câu, cũng rời khỏi mục thông báo.
Khi Trần Chân tiến vào phòng học, trên bục giảng có không ít bạn học, bọn họ đều tìm giáo viên nhận bài thi của mình, ở trên bục giảng nhìn bài thi dán trên bảng đen.
Còn có người ở phía dưới thảo luận.
Các bạn học bình thường băn khoăn quan hệ nam nữ, không tiện thân thiết với nữ sinh quá đều giống như quên đi chuyện này, đều vây quanh bên cạnh Diệc Thanh Thanh hỏi câu hỏi, rất nhiệt tình.
Anh ta nhìn thoáng qua rồi rời mắt.
“Trần Chân, thi không tệ, đây là bài thi của em, bài làm sai có thể đối chiếu bài thi mẫu trên bảng, tìm xem mình sai chỗ nào.” Lý Mai đưa bài thi các môn cho anh ta.
Trần Chân nhìn bài mình làm sai, sau đó tiến lên bục giảng nhìn bài thi của Diệc Thanh Thanh được dán lên trên bảng đen.
Lúc này anh ta càng cảm nhận được rõ sự chênh lệch.
Bài thi của Diệc Thanh Thanh làm quá sạch sẽ, mỗi chữ đều viết tinh tế xinh đẹp, không có chút dấu vết sửa chữa, cho người ta cảm giác tất cả đề bài cô không cần nghĩ cũng có thể viết ra được.
Cả bài thi giống như không có đề nào có thể khiến cô lúng túng.
Chẳng trách mỗi môn cô đều nộp bài thi trước, mà anh ta, lúc ấy cũng có mấy đề cần cẩn thận suy nghĩ, mới có thể viết lên, có khi viết không hài lòng còn sửa lại.
Có một số bài anh ta chưa nghĩ ra, Diệc Thanh Thanh lại có thể viết một cách hoàn mỹ.
Anh ta nhìn Diệc Thanh Thanh được các bạn học vây quanh, hóa ra không phải là cô không nghiêm túc học tập, mà học thực sự quá tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận