Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 540: Nhân mè đen

Sau khi về nhà, hai người lập tức tiến vào không gian tùy thân, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau rửa bát đũa.
Đều bận việc xong xuôi, hai người đi tới phòng sách.
Diệc Thanh Thanh lấy một tờ giấy trắng to ra, dùng bút máy vẽ bản vẽ mặt phẳng của cả tứ hợp viện, lần này vẽ cẩn thận hơn lần trước, còn vẽ to hơn.
“Được rồi, chúng ta nghĩ xem nên bố trí như thế nào đi!” Diệc Thanh Thanh đặt bản vẽ mặt phẳng ở giữa hai người, bút trong tay đổi thành bút chì cho tiện sửa chữa.
Lần này hai người ở một tứ hợp viện ba sân, có thể dùng càng nhiều nơi hơn.
“Anh thế nào cũng được, cứ dựa theo suy nghĩ của em trước đi.” Vân Cô Viễn nói.
Chỉ cần ở cùng một căn nhà với cô, những chuyện khác anh không có ý kiến, chủ yếu là muốn dựa theo ý nguyện của cô.
Thực ra Diệc Thanh Thanh cũng không có ý tưởng gì, 23 gian phòng quá nhiều:
“Hay là chúng ta cùng nhau xem mỗi người muốn phòng gì, sau đó quy hoạch thành phòng tương ứng đi!”
Vân Cô Viễn gật đầu: “Được!”
“Đầu tiên là chúng ta đều cần một phòng ngủ.” Diệc Thanh Thanh viết xuống chỗ trống ở rìa giấy trắng: “Hai phòng ngủ.”
“Hai phòng ngủ không đủ, nên để lại một phòng cho cha mẹ, một phòng cho đứa bé, còn phải để lại một phòng cho khách. Còn có anh trai chị dâu em hay là bạn bè tới đây đều có thể ở, cho nên tổng cộng năm phòng.” Vân Cô Viễn nói.
“…” Trong đầu Diệc Thanh Thanh đầy dấu chấm hỏi, cái gì mà cha mẹ?
Còn có cả con nữa?
Gương mặt thay đổi bất ngờ, cuối cùng tổng kết thành một câu: “Cần suy nghĩ xa như thế ư?”
“Đương nhiên cần, ăn tết năm nay chúng ta về nhà thăm cha mẹ xong, nghỉ hè sang năm thì tìm cơ hội đưa bọn họ tới Đế Đô chơi, nhìn nhà anh. Đến lúc đó nói nhà ở là chúng ta cùng nhau mua được, hay là nói cha anh để lại cho anh. Bây giờ phải tính toán trước, cũng không còn nhiều thời gian để bố trí nữa mà!”
Vân Cô Viễn nói đạo lý rõ ràng, vậy mà Diệc Thanh Thanh không tìm thấy lời phản bác.
Tâm trạng kỳ diệu gạch chữ “hai” kia đi, đổi thành “năm”.
“Sau đó là phòng tắm rửa, ít nhất phải có một cái, tốt nhất vẫn là mỗi phòng một cái thì tốt hơn.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì nhìn về phía Vân Cô Viễn.
“Ừm, đúng vậy.” Vân Cô Viễn gật đầu.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại viết “năm phòng tắm rửa”.
“Phòng bếp cũng cần một cái, chỗ ăn cơm một cái, nhà chính cũng một cái, phòng dành cho khách, còn có cả gara, phòng sách cũng cần một cái, ngoài ra còn cần một phòng thuốc.”
Vân Cô Viễn gật đầu.
Diệc Thanh Thanh tiếp tục viết: “Em có thể nghĩ được như vậy thôi.”
“Ngoài ra còn có mấy gian nhà kho dùng để để đồ, còn cần một phòng dụng cụ. Sau này chúng ta còn phải trang trí trong nhà, không tránh được cần nhiều đồ, mấy thứ như đồ gỗ có thể đặt ở đó.” Vân Cô Viễn bổ sung một câu.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, rất có đạo lý, hơn nữa: “Được, bây giờ xem những phòng này đặt ở đâu!”
Cô vừa định đặt theo trình tự, nói từ vị trí phòng ngủ của bọn họ, Vân Cô Viễn lập tức nói.
“Phòng sách và phòng thuốc thì bố trí như tay áo càn khôn, đặt ở sương phòng khá tốt. Nhưng mà sương phòng hai bên tứ hợp viện, sương phòng phía đông là chính, dùng để ở càng tốt hơn, phòng sách và phòng thuốc của em thì đặt ở sương phòng phía tây tương đối tốt. Nhưng một căn phòng đã đặt sách, còn phải đủ lớn cho hai chúng ta học tập, phần lớn thời gian em cũng cần nằm hơn, đặt giường quý phi ở phòng sách cũng tương đối tốt, như vậy một phòng e rằng không đủ? Dứt khoát phòng sách chia thành hai gian, một gian để đựng sách, một gian là để học thế nào? Gian dư lại làm phòng điều chế thuốc và phòng làm việc của em, phòng xép bên cạnh làm phòng thuốc của em cũng rất thích hợp.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, đúng là như vậy: “Được, cứ dựa theo lời anh nói mà làm đi.”
Ba sương phòng phía tây đều đã phân chia xong.
“Sau đó là nhà chính mà nói, nếu là khách tương đối thân thiết, hay là khách quý, thì ở phòng giữa chính phòng tương đối tốt. Nơi này cũng có thể làm nơi ăn cơm, một phòng hai tác dụng. Nếu không phải khách tương đối thanh tĩnh, thì chiêu đãi ở sân trước là được, phong cảnh ở góc Tây Nam cũng không tệ.” Vân Cô Viễn chỉ một góc.
Diệc Thanh Thanh lại gật đầu, làm ký hiệu.
“Em là chủ nhân của căn nhà, đương nhiên phải ở chính phòng, dư lại thích hợp để ở nhất là sương phòng phía đông, gian phòng lớn hơn ở sương phòng phía đông để cho cha mẹ ở, gian phía bắc thì để cho đứa bé, gian phía nam thì để làm phòng khách, phòng bên cạnh còn có thể làm phòng vệ sinh và phòng rửa mặt.” Vân Cô Viễn tiếp tục nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận