Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 544: Đúng là có lời!

Sáng hôm nay Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh còn lên lầu đến phòng ngủ của Diệc Thanh Thanh tìm cô, thế mới biết cô đã rời trường.
Gọi đồ ăn, vừa mới ngồi xuống bọn họ không nhịn được hỏi ra.
“Thanh Thanh, gần đây hai người không ở trường học à?” Tiền Lai Lai hỏi.
Diệc Thanh Thanh biết sớm sẽ chuyện như vậy, đã bàn bạc câu trả lời với Vân Cô Viễn, lúc này thản nhiên nói:
“Ngày đó nghe được chuyện mua nhà từ chỗ Mộng Tuyết xong, buổi chiều tôi và A Viễn đến cục quản lý nhà ở, trên đường gặp một đôi vợ chồng mới về Đế Đô, cần bán tứ hợp viện dọn đến Hương Giang, giá cả rất lớn, còn có một ít đồ nội thất không mang đi được. Nhưng mà căn nhà quá rộng, tổng giá trị hơi cao, tôi và A Viễn góp tiền mới mua được, gần đây đang dọn dẹp nhà.”
“Bao nhiêu? Mấy sân?” Vương Linh Linh tò mò hỏi.
“Ba sân.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Rộng như vậy ư?” Lý Mộng Tuyết bóp cổ tay, vì sao cô ấy không gặp được: “Bao nhiêu tiền?”
“Một vạn.” Diệc Thanh Thanh nói, giá này là giá cô tham khảo cuốn sách màu vàng, khi Lý Mộng Tuyết đến cục quản lý nhà ở xem phòng xem giá nhà, mới bắt đầu định ra.
Không tính quá cao, cũng không tính là quá thấp.
“!!!” Lý Mộng Tuyết hâm mộ muốn chết, căn nhà nho nhỏ của cô ấy đã tận 3000 tệ.
Giữa một sân và ba sân, chênh lệch cũng không phải là một phần ba, còn cao hơn nữa, nhưng giá cũng chỉ gấp ba cô ấy mua, còn có đồ nội thất.
Đúng là có lời!
Đổi lại là cô ấy cô ấy cũng mua!
“Thật đắt!” Tiền Lai Lai nói, cô ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Đám chị em đều có tiền như thế, áp lực của cô ấy hơi lớn!
Cô ấy không dám nghĩ tới nhà đắt như vậy, nhưng mà cũng tích cóp tiền mua căn nhà nhỏ rẻ một chút, mới có thể đuổi kịp bước chân của đám chị em.
Lý Mộng Tuyết lắc đầu:
“Lai Lai, Thanh Thanh kiếm lớn rồi, nếu không phải người ta muốn bán, chắc chắn không chỉ có giá này. Nhà ba sân, diện tích rộng hơn nhà của tôi không biết bao nhiêu lần, giá chỉ có gấp ba. Cho dù mua lấy sau này chậm rãi tìm người mua bán đi, đều có thể kiếm được khoản lớn!”
Đời sau có giá trị mấy trăm triệu đấy!
Gấp mấy vạn lần!
“Nhà ở ở chỗ nào? Cách xa không?” Vương Linh Linh hỏi.
“Không xa, hôm nay chúng tôi đi bộ tới.” Diệc Thanh Thanh nói xong lại nói: “Hai ngày này tôi và A Viễn quét dọn vệ sinh, đợi các cô từ Hải Thị trở về, sẽ mời các cô tới ăn mừng mua nhà, khi đó có lẽ nhà cũng đã trang trí xong.”
Cô nói quá tự nhiên, những người khác vốn định nói là ăn cơm xong buổi chiều bọn họ đến quét dọn giúp, nghe cô nói như thế lực chú ý lập tức bị dẫn tới tiệc khao mua nhà.
“Bữa tiệc đó là cô tự mình vào bếp ư?” Lý Mộng Tuyết hỏi, cô ấy chỉ muốn ăn bữa này.
Đám Tiền Lai Lai cũng nhìn cô với vẻ chờ mong.
Diệc Thanh Thanh gật đầu bất đắc dĩ: “Yên tâm đi, tôi sẽ vào bếp!”
“Ha ha ha, vậy chúng tôi đợi!”
Ngay sau đó đề tại lại quay lại mua nhà ở, nghe bọn họ thảo luận chuyện mua nhà, Diệc Thanh Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có người đặt câu hỏi bọn họ lấy đâu ra 1 vạn tệ.
Thực ra số tiền này hơn xa số tiền gia đình Diệc Thanh Thanh có thể lấy ra, mọi người bình tĩnh như vậy, hoàn toàn liên quan tới khi ở nông thôn, cô đã bắt đầu thiết lập hình tượng phú bà.
Hơn nữa cô nói là mua chung với Vân Cô Viễn, gia thế của Vân Cô Viễn là thần bí nhất, ngoại trừ Diệc Thanh Thanh ra không có ai biết.
Nhưng thường ngày Vân Cô Viễn thoạt nhìn không thiếu tiền, cho nên không gian tưởng tượng của mọi người khá rộng, tự động suy nghĩ là đủ.
Quan trọng nhất chính là ánh mắt của cô tốt, đám chị em tốt đều là người chú ý đúng mực, sẽ không dò hỏi tới cùng, truy hỏi vấn đề riêng tư này.
Gần đây Lý Mộng Tuyết thường xuyên chạy tới cục quản lý nhà ở, cô ấy còn một ít dự toán mua nhà, còn muốn để nhà đấy tăng giá trị, cũng biết rất rõ về tình hình giá nhà hiện giờ.
Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn có trong nhà ủng hộ, cộng thêm sắp đính hôn:
“Chúng tôi tính toán lần này nghỉ hè trở về, thì nói ở phòng ngủ trong trường không quen, mong trong nhà ủng hộ một chút, góp tiền mua nhà ở Đế Đô. Nhưng mà thuyết phục cha mẹ cũng không dễ, mỗi bên lấy 500 tệ là được, cộng thêm tiền tiêu vặt hai chúng tôi tích cóp, thì được khoảng 1500 tệ.”
“Tôi và Chí Hòa có thể góp được khoảng 1000 tệ.” Tiền Lai Lai nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận