Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 554: Dẫn mèo đi học

Diệc Thanh Thanh há to miệng thành hình chữ O: “Phúc lợi của địa phủ thật tốt!”
Không biết đợi cô chết đi, có thể tìm được công ty tốt như vậy ở địa phủ hay không.
Lúc này cô lại được thơm lây, không cần lo lắng vấn đề trong nhà!
Cô vốn chuẩn bị dọn đồ nội thất, lương thực nhà kho, còn có những thứ có giá trị vào trong không gian, bây giờ tiết kiệm không ít chuyện.
Đợi đã, nếu địa phủ có phúc lợi này, vậy cái cớ cô bảo A Viễn dọn tới số 45 lúc trước chẳng phải là không có lực thuyết phục sao?
Vậy sao A Viễn còn đồng ý sảng khoái như thế, còn luôn nói cô nghĩ chu đáo?
Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt của đồng chí Vân, người nào đó chắc chắn đã sớm mưu đồ từ lâu, muốn ở bên này!
Chẳng qua cô cho anh một lý do thích hợp mà thôi!
“Làm sao vậy? Sao nhìn anh như vậy?” Vân Cô Viễn cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nghiêng đầu nhìn cô.
“Em không nhìn anh, em đang nhìn bánh bao nhân mè đen thật to!” Diệc Thanh Thanh nói với hàm ý sâu xa.
Vân Cô Viễn: “???”
“Cái gì?”
“Em nói em thích ăn bánh bao nhân mè đen!” Diệc Thanh Thanh nói xong nhanh chóng rời mắt, đếm ngôi sao trên bầu trời: “Hôm nay thật nhiều sao!”
Vân Cô Viễn luôn cảm thấy mình bỏ lỡ thứ quan trọng gì đó, nhưng mà nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra là có ý gì.
Ở chỗ Thanh Thanh, chuyện anh không hiểu không chỉ có một chuyện, anh đều rất nhớ kỹ, tương lai còn dài, một ngày nào đó anh sẽ hiểu rõ, ví dụ như mấy dấu chấm hỏi kia.
Ngày hôm sau hai bọn họ bận việc cả sáng, chuẩn bị không ít thức ăn, khi tới chiều thì chuẩn bị cùng nhau về trường học.
Diệc Thanh Thanh khoác túi xách của mình, gọi một tiếng trong sân: “Đại Phúc!”
“Meo…”
Nghe thấy tiếng kêu như là từ phía trên truyền đến, không phải là Đại Phúc trèo lên nóc nhà đấy chứ!
Diệc Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng thấy được Đại Phúc đang khoanh tay phơi nắng trên nóc nhà ở hành lang.
“Đại Phúc, đến trường học, mau xuống dưới!” Diệc Thanh Thanh gọi.
“Meo…” Đại Phúc liếm móng vuốt, đi đến bên mái hiên thả người nhảy xuống.
Trái tim của Diệc Thanh Thanh sắp bay ra ngoài, chỉ thấy nó nhảy xuống đất một cách chính xác.
Nhảy lên giá gỗ, nhảy lên giá đỡ, rơi xuống đất, đi tới bên chân cô.
“Em làm chị sợ muốn chết! Nhỏ như vậy đã trèo cao như thế ư!”
Tuy biết cơ thể của con mèo nhỏ linh hoạt, Diệc Thanh Thanh vẫn rất lo lắng, sợ nó ngã bị thương.
Cô vừa dặn dò vừa xách nó lên, nhét vào túi xách: “Em ở trong túi trước, chúng ta chuẩn bị đến trường học.”
Đại Phúc ngoan ngoãn cuộn tròn lại, khép mí mắt, túi này quá thoải mái, ngủ trưa chưa đủ có thể tiếp tục.
Diệc Thanh Thanh đóng túi vào, túi này là cô mới làm hai ngày này, chính là vì để Đại Phúc vào nằm.
Túi được dùng nguyên liệu tương đối thoáng khí, còn làm khe hở cho thông khí.
Đại Phúc màu đen tuyền, ở bên trong cũng không có ai phát hiện được.
Ngay sau đó cô và Vân Cô Viễn đi ra cửa, thuận lợi ngồi xe bus, không ai phát hiện trong túi xách của cô còn có con mèo lông xù xì.
Mới đầu xuôi gió xuôi nước, Diệc Thanh Thanh tràn ngập tự tin đối với cuộc sống dẫn mèo đi học.
Vừa đến cổng trường, Diệc Thanh Thanh lập tức thấy được biểu ngữ hoan nghênh tân sinh viên khóa 78.
Lúc này cô mới nhớ tới, mùa hè năm nay tiến hành thi đại học.
Lúc bọn họ thi quá đặc biệt, là thi đại học vào mùa đông, chỉ chênh nhau nửa năm với thời gian nhập học khóa 78.
Tiến vào trường học, quả nhiên là náo nhiệt hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn tay nắm tay, bạn học đi ngang qua đều không nhịn được nhìn bọn họ.
Cô và Vân Cô Viễn đến rừng cây nhỏ giữa phòng ngủ trước, tìm một chỗ tương đối bí mật cho Đại Phúc nhận vị trí:
“Sau này ăn cơm chị sẽ tìm em ở nơi này, em đừng quên đấy!”
Đại Phúc nhảy từ trong túi cô ra, chui vào trong bụi cỏ, còn không quên quay đầu kêu với cô một tiếng.
Nó phải đi xem xét lãnh địa mới, nơi này đủ rộng, nó phải xem thật kỹ!
Diệc Thanh Thanh cứ trơ mắt nhìn Đại Phúc chạy mất như vậy.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Quả nhiên cô vẫn là yên tâm quá sớm.
“Đợi ăn cơm tối xong lại đến xem, đừng lo lắng, nó như quỷ tinh quái như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Vân Cô Viễn an ủi.
Nếu để anh nói mà nói, tốt nhất là nên để con mèo nào đó tự lực cánh sinh ở bên ngoài, đừng trở về chướng mắt, chỉ biết làm nũng với Thanh Thanh.
“Chỉ có thể như vậy.” Diệc Thanh Thanh lưu luyến mỗi bước đi rời khỏi rừng cây nhỏ: “Chúng ta đi dọn phòng ngủ trước, đợi lát nữa lại cùng nhau đến căn tin ăn cơm.”
“Được, lát nữa anh sẽ đợi em ở dưới lầu ký túc xá.” Vân Cô Viễn đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nhìn theo cô đi vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận