Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 568: Cửa hàng bách hóa 2

Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, thì rõ ràng hơn nhiều.
Sáng ngày hôm sau, Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết tay nắm tay đi dạo phố.
Vân Cô Viễn và Cao Ứng Hòa đi theo sau.
Buổi sáng bọn họ tính toán đi dạo cửa hàng bách hóa Hải Thị, nghe nói Hải Thị có nhiều đồ mới, đặc biệt là cửa hàng bách hóa, có rất nhiều thứ tốt nơi khác không mua được.
Tuy Lý Mộng Tuyết xuyên qua tới đây, nhưng cũng kế thừa ký ức của nguyên chủ, hai đời đều là người Hải Thị nên biết rất rõ về nơi này, dẫn bọn họ đi dạo hoàn toàn không thành vấn đề.
Quả nhiên là cửa hàng bách hóa Hải Thị không bình thường, còn to hơn Đế Đô nhiều.
Sau khi tiến vào thì có đủ loại sản phẩm, cần thứ gì cũng có hết.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng quần áo cũng kiểu dáng “mới” hơn ở Đế Đô một chút.
Tuy cái mới này ở trong mắt Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết đều tương đối giống nhau, ví dụ như được người bán hàng khen tận trời cao, khiến những người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn chiếc áo khoác lông màu hồng phấn kiểu mới.
Màu sắc đủ tươi sáng, nguyên liệu rất tốt, nhưng mà màu sắc này, Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết đều không tiếp nhận nổi.
Nhưng mà rất nhiều người nhìn những người dám mua mặc, trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Mặc chiếc áo này có khả năng không phải là một chiếc áo đẹp, mặc chính là thân phận, địa vị và tài phú.
“Haizz, vì sao không có màu sắc giản dị một chút chứ?” Lý Mộng Tuyết thở dài, nguyên liệu của chiếc áo này khá tốt, không là hàng giả như đời sau, nếu màu sắc giản dị một chút cô ấy chắc chắn sẽ mua.
Diệc Thanh Thanh tán thành sâu sắc: “Tôi cảm thấy rất nhiều kiểu của nam đẹp hơn kiểu của nữ!”
Cho dù là thời đại nào, mấy màu đen trắng xám của nam đều không thể trốn thoát.
Bốn người đi dạo nửa ngày, chỉ mua được đôi giày da cho mình.
Ngoài ra Diệc Thanh Thanh còn mua quà về cho trong nhà, mỗi người một bộ đồ.
“Thanh Thanh? Mộng Tuyết?”
Đám Diệc Thanh Thanh đang chọn quần áo, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi bọn họ, giọng nói còn hơi xa lạ.
Quay đầu lại nhìn, vội đáp: “Trần Như Như?”
“Haizz! Thanh Thanh, Mộng Tuyết! Tôi còn tưởng tôi nhận nhầm cơ, không nghĩ tới thật sự là hai người!” Trần Như Như lôi kéo hai người, tươi cười đầy mặt vô cùng vui sướng.
Diệc Thanh Thanh nhìn, dáng vẻ của Trần Như Như khác hoàn toàn mấy năm trước.
Khi đó cô ấy cũng cười, miệng cười, mặt cười, khóe mắt đều cười, nhưng trong mắt không có vui sướng.
Hiện giờ cô ấy cười lại cười thẳng tới đáy mắt.
Thoạt nhìn cô ấy sống không tệ lắm, có khả năng cha Trịnh mẹ Trịnh khiến cô ấy thoát khỏi cảnh khổ.
“Cô cũng tới mua đồ ư?” Diệc Thanh Thanh nói chuyện.
“Đúng vậy, mua đồ mới mặc tết! Tôi từng đoạt áo khoác lông màu hồng nhạt kia tới tay, nhưng không có cỡ của tôi.” Trần Như Như không mua được áo khoác, có chút không nỡ: “Cũng may gặp được các cô, tâm trạng khá hơn nhiều! Các cô cũng trở về thành phố sao? Bây giờ ở đâu?”
“Chúng tôi đều học đại học Đế Đô, lần này tới tham gia lễ đính hôn của Linh Linh và Tạ Thế Diễn, cô thì sao? Bây giờ sống tốt đúng không?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
Cô ấy nhìn thấy Trần Như Như lập tức nghĩ tới Trịnh Hiểu Long, tuy lúc trước từng suy nghĩ cảm thấy anh ta không thích hợp phó thác cả đời nên chia tay, nhưng tốt xấu gì cũng là mối tình đầu đời này.
Lúc trước khi ở bên nhau, vẫn là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
Tuy cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ, cũng có Ứng Hòa, nhưng mà vẫn muốn biết tình hình gần đây của bọn họ, hi vọng anh ta có thể sống tốt.
“Hôn ước của tôi và anh Trịnh giải trừ, mẹ cũng được cha Trịnh và mẹ Trịnh đưa đi an dưỡng, hiện giờ tôi là con gái của cha Trịnh mẹ Trịnh, bọn họ đối xử với tôi rất tốt. Lúc trước sau khi trở về, tôi và anh Trịnh đều đi học đại học công nông binh, tôi học sư phạm, anh Trịnh học máy móc, sang năm có thể tốt nghiệp đi làm. Mộng Tuyết, bây giờ tôi chỉ là em gái của anh Trịnh, tôi không thích anh ấy chút nào, anh ấy cũng không thích tôi. Khi anh Trịnh vừa trở về suy sụp rất lâu, đều tại lúc trước tôi để tâm vào chuyện vụn vặt, hại hai người như vậy, rất xin lỗi!”
Chuyện này đè ép trong lòng Trần Như Như rất lâu, luôn cảm thấy bất an.
Cô ấy luôn cảm thấy anh Trịnh và Mộng Tuyết là lưỡng tình tương duyệt chân chính, là lúc đó cô ấy bị mẹ buộc theo đuổi xuống nông thôn, mới hại bọn họ chia tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận