Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 576: Xấu hổ

Diệc Thanh Thanh may mắn thấy được hiện trường say rượu đặc sắc của đám chị em bọn họ.
So với bọn họ, biểu hiện của cô đã xem như đáng giá thưởng thức, chỉ phụ trợ cho đám chị em tốt.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy dáng vẻ uống say của mình quá ngoan, siêu đáng yêu.
Nhưng đợi cô nhìn thấy câu “phát sinh tình cảm, dừng trước lễ pháp”, tươi cười trên mặt cứng lại.
Cứu mạng!
Sao cô lại nói chuyện này ra?
Đều nói A Viễn không cho nắm tay, vậy chuyện cô làm ở Minh Hạc Viên lúc trước còn không phải là vả mặt mình sao?
A Viễn sẽ nghĩ gì về cô!
Cô chui vào trong chăn, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người ta, cô kêu rên một tiếng, ước gì mình ngạt chết trong chăn.
“Cốc cốc! Thanh Thanh?” Ngoài cửa Vân Cô Viễn nghe thấy trong phòng có âm thanh, hơi lo lắng, đứng dậy gõ cửa.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa, cơ thể cứng đờ.
Vân Cô Viễn không nghe thấy động tĩnh, đã xoay tay nắm cửa.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng kéo chăn, muốn giải cứu cơ thể mình ra khỏi chăn, nhưng mà trong lúc vội vàng càng cuốn càng chặt, cô miễn cưỡng để lộ cái trán nôn nóng kêu lên:
“Em không sao! Đừng tiến vào!”
“…” Vân Cô Viễn nhịn cười nói: “Rất xin lỗi, Thanh Thanh, anh tiến vào hơi nhanh, hay là anh giúp em nhé?”
Trên giường “con nhộng nào đó” giống như đã chết, từ bỏ giãy giụa: “Em không cần! Anh mau đi ra đi!”
Một lát sau, nghe thấy được tiếng đóng cửa, “con nhộng nào đó” mới cọ tới cọ lui di chuyển, vặn vẹo trái phải, giải thoát được rồi.
Diệc Thanh Thanh nghiêm mặt chỉnh lại quần áo, chải lại đầu tóc một lần nữa, gấp chăn trên giường xong xuôi bình tĩnh ra cửa.
Cái gì?
Mất mặt ư?
Mất mặt là chăn, liên quan gì tới Diệc Thanh Thanh cô?
Cô chỉ là người đáng thương uống say xong tỉnh dậy là không nhớ được gì mà thôi!
“Đầu còn đau không? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Vân Cô Viễn vô cùng tri kỷ bảo vệ mặt mũi của cô gái nhỏ, không nhắc tới chuyện này.
“Không có, em rất tốt!” Diệc Thanh Thanh uống thuốc năm tác dụng nhiều năm không phải là thổi, thần thanh khí sảng.
“Sau này anh không ở bên, không được chạm vào rượu, quá nguy hiểm.” Vân Cô Viễn nói.
Đọc cuốn sách màu vàng biết mình uống say xong thì có đức hạnh gì, Diệc Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu:
“Em biết rồi! Mộng Tuyết đâu? Cô ấy tỉnh chưa?”
Cao Ứng Hòa vừa mới đi vào xem một lần: “Còn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ, có lẽ phải lát nữa mới tỉnh.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm tối trước đi, buổi tối tôi ngủ với Mộng Tuyết trông chừng cô ấy, anh không cần phải đợi ở hành lang như thế.” Diệc Thanh Thanh nói.
Say rượu đúng là phải ngủ rất lâu mới có thể tỉnh, cô tỉnh sớm đơn thuần là vì cơ thể cô.
Cao Ứng Hòa lắc đầu: “Hai người đi ăn trước đi, đợi hai người ăn xong trở về, tôi lại đi.”
Diệc Thanh Thanh lập tức đi với Vân Cô Viễn, đến tiệm cơm gần nhất ăn chút đồ ăn rồi trở về.
Diệc Thanh Thanh còn về phòng mình lấy ít điểm tâm trong không gian, gói thật kỹ mới lấy ra, tính toán đợi Lý Mộng Tuyết tỉnh thì cho cô ấy ăn.
E rằng giữa trưa cô ấy cũng không ăn nhiều, chút đồ ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa, đi vệ sinh mấy chuyến là không còn.
Cô rót chậu nước ấm lau mặt cho Lý Mộng Tuyết, thuận tiện cởi áo khoác lông Cao Ứng Hòa không tiện cởi ra cho cô ấy, trên người cũng lau qua.
Lau được nửa đồng chí Đại Kim Hoa vốn ngủ say như heo đột nhiên nắm lấy tay cô, ấn chặt lấy lẩm bẩm:
“Lưu manh! Làm gì đấy!”
Diệc Thanh Thanh bình tĩnh kéo tay cô ấy ra: “Với chút lực này của cô đừng phản kháng, ngoan ngoãn nằm yên đi!”
“Ừm, tôi nằm im, thật thoải mái, lau nhiều một chút đi!” Đồng chí Đại Kim Hoa lẩm nhẩm, dang tay ra nằm im.
Diệc Thanh Thanh lau người cho cô ấy xong, rửa mặt mũi sạch sẽ cũng lên giường.
Nhưng cô vui vẻ quá sớm, nằm được mấy phút đồng chí Đại Kim Hoa lập tức như con rắn quấn lấy.
Cô dịch sang bên cạnh một chút, đồng chí Đại Kim Hoa lập tức dán lại theo.
Diệc Thanh Thanh ngủ ở bên mép giường từ bỏ chống cự, ban ngày ngày hôm nay ngủ mấy tiếng, lúc này tràn ngập tinh thần, đến hình thức dạy học kỹ năng học tập đi, khi học tập có thể xem nhẹ bạch tuộc trên người.
Lúc nửa đêm Lý Mộng Tuyết đau đầu như sắp nứt ra, mơ màng hồ đồ bị đói tỉnh, bỗng nhiên phát hiện tư thế của mình có chút không đúng, sao cô ấy lại ôm người?
Mềm mại, ấm áp, sờ thật thoải mái!
Diệc Thanh Thanh còn đang học tập, phát hiện cô ấy có động tĩnh thì mở mắt, bật đèn lên:
“Tỉnh rồi à? Đói bụng chưa? Tôi cầm ít điểm tâm tới, đói bụng thì rời giường ăn một ít đi!”
À, là Thanh Thanh à!
Vậy lại ôm thêm một lát đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận