Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 589: Thiên phú dị bẩm

“Vậy còn em? Em cũng là thiên phú dị bẩm ư? Chúng ta là anh em ruột, không có đạo lý em có thiên phú, anh không có.” Diệc Chí Cương lẩm bẩm nói, anh ta bế hai đứa bé đều phải cố hết sức mà!
Nếu cũng có sức lực giống như bọn họ, anh ta có thể một mình ôm hai con gái nhà mình chơi.
“Đều là anh em ruột, sao ánh mắt em gái con tốt, con thì mắt mù?” Triệu Hương Lan không nhịn được phá đám.
“Mẹ!” Diệc Chí Cương u oán gọi: “Đều là chuyện quá khứ rồi, có thể cho con chút mặt mũi được không? Bọn nhỏ đều ở đây đấy!”
“Tiểu Tuệ, Tư Tư, học tập mẹ các cháu nhiều chút, đừng giống như cha của các cháu, không tim không phổi!” Triệu Hương Lan đùa với cháu gái nhỏ nói.
“Chí Cương là nội tâm quá tốt, quá thật, mình bị liên lụy nhưng mà người bên cạnh lại hưởng phúc. Sau này Tiểu Tuệ và Tư Tư tìm đối tượng, cũng phải tìm người đàn ông như cha các con.”
Tuy những lời này của Tô Thải là hòa giải, nhưng là lời nói thật lòng.
Tuy người đàn ông nhà mình không khôn khéo lắm, còn có chút quá thành thật, nhưng thắng ở biết khuyết điểm của mình, biết nghe kiến nghị của người thân cận nhất, không phải vừa ngốc vừa ngoan cố.
Người như vậy biết thương người khác, có người đề điểm sẽ không phạm sai lầm lớn gì, là người đáng để sống cùng.
“Vẫn là vợ anh thương anh nhất.” Ấm ức trong lòng Diệc Chí Cương biến mất, chạy đến bên cạnh Tô Thải.
Một tay anh ta ôm lấy cô ấy, một tay xách theo đồ, kết hôn đã nhiều năm như vậy vẫn ngọt ngào đường mật như vợ chồng mới kết hôn.
Triệu Hương Lan vẫn để lại mặt mũi cho con trai bà ấy, không nói con dâu tốt này là bà ấy tìm tới.
Dựa vào con trai mình, anh ta có thể đưa bản thân cho người ta ăn, ngay cả xương cốt đều không còn.
Nhìn con trai mình dán sát vợ, lại nhìn con rể tương lai đi bên cạnh con gái tươi cười đầy mặt, thật đẹp mắt!
Bà ấy kéo bạn già bên cạnh, tuy tóc ông ấy đã có tóc bạc, trên mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhưng cho dù già đi vẫn là ông già tuấn tú.
Người hai đời, một đôi vợ chồng già hơn bốn mươi tuổi, một đôi vợ chồng trẻ ôm hai con gái, còn có một đôi tình nhân chưa kết hôn.
Ba độ tuổi, ba trạng thái, nhưng đi cạnh nhau lại cảm thấy hài hòa ấm áp.
Bỗng nhiên Vân Cô Viễn thả lỏng hơn, nhẹ giọng nói: “Bác trai bác gái, còn có anh trai chị dâu tình cảm thật tốt!”
“Hi vọng đợi chúng ta tới giai đoạn của anh trai chị dâu, còn có cha mẹ vẫn sẽ giống như bọn họ.” Diệc Thanh Thanh nói.
Cảm khái trong lòng cô không kém gì A Viễn.
Cô nhìn như lớn lên trong gia đình tràn ngập ấm áp, thực ra kiếp trước cũng là đứa bé sống trong gia đình thiếu tình yêu thương, không khác A Viễn lắm.
Cô được người nhà đời này chữa lành, cũng thật lòng hi vọng A Viễn có thể dung nhập vào gia đình của cô, khiến vết thương do gia đình nguyên sinh của anh mang tới khép lại một chút.
“Sẽ.” Trong mắt Vân Cô Viễn có chút khát vọng.
Nhìn thấy hình thức ở chung của nhà Thanh Thanh xong, anh bừng tỉnh phát hiện, anh cũng không phải là không khát vọng gia đình ấm áp.
Chẳng qua trước đây anh cảm thấy tất cả tình yêu cuối cùng đều không đánh lại được hiện thực tàn khốc, anh chưa từng có được cũng không tưởng tượng ra, cho nên cảm thấy không sao cả, cảm thấy mình không cần.
Khi đó anh giống như người mù chưa từng thấy ánh sáng, bởi vì chưa từng thấy ánh sáng cho nên chưa bao giờ bị tia sáng hấp dẫn.
Mà Thanh Thanh là tia sáng đột nhiên xuất hiện trong thế giới hắc ám của anh, bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô, anh đã thành trục sáng thiêu thân.
Hiện giờ cô dẫn theo mình đi tới thế giới ánh sáng của cô, lúc này anh mới phát hiện anh cũng không phải là trời sinh thích hắc ám, chẳng qua là vì lúc trước anh chỉ có hắc ám mà thôi.
Lúc này cho dù anh cảm thấy thế giới ánh sáng hơi xa lạ, có vẻ không hợp với mình lắm anh vẫn vui vẻ chịu đựng, anh tin tưởng một ngày nào đó, mình cũng có thể biến thành ánh sáng.
Trở lại đại viện, trước khi lên cầu thang, bỗng nhiên Triệu Hương Lan buông tay bạn già ra, gọi con gái con rể con dâu:
“Xuỵt! Nào, Thanh Thanh, con và Tiểu Vân đi lên đầu, mẹ đi theo sau hai con. Lão Diệc, ông và đám Tiểu Tô đi phía sau, bước chân lên lầu cũng nhẹ một chút, không được phép phát ra tiếng!”
“Làm gì vậy ạ?” Diệc Chí Cương lẩm bẩm một câu, tuy anh ta không hiểu mẹ già mình định làm gì, nhưng mà không ảnh hưởng anh ta câm miệng, ngoan ngoãn đi nhẹ hơn.
Tô Thải thì thầm mấy câu với anh ta, anh ta mới hiểu ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận