Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 619: Cửa hàng phố Kim Mã

Mấy người ngồi ở ven đường, nghỉ ngơi một lát xe bus mới đến.
Đợi khi đến bên cửa nam ăn thịt dê xong trở lại hẻm La Cổ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Đi đến trước cửa số 45, thì nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc.
Dùng đèn pin chiếu qua, trên đầu tường cao cao, một con mèo lông xù xì hoàn mỹ dung nhập vào bóng đêm.
“Đại Phúc?” Diệc Thanh Thanh gọi một tiếng.
Đại Phúc thả người nhảy, dáng người ưu nhã rơi xuống đất, đi đến bên chân cô cọ ống quần của cô:
“Meo…”
Tường cao mấy mét đấy!
Lúc trước khi trèo cao như vậy Đại Phúc còn tìm chỗ lót chân, bây giờ giống y như nhảy bậc thang, lên xuống vô cùng đơn giản.
Đại Phúc lại mạnh mẽ hơn nhiều.
“Đói bụng rồi đúng không? Trở về chị lấy đồ ăn cho mèo cho em!” Diệc Thanh Thanh nói.
Vào nhà lấy đồ ăn cho mèo ra, lại ở nhà chính nói chuyện phiếm với A Viễn một lát, hai người mới tách ra về phòng rửa mặt ngủ.
Sau khi Diệc Thanh Thanh về phòng thì đến phòng bản đồ trong không gian tùy thân xem bản đồ to của Đế Đô tìm vị trí của mấy căn nhà muốn xem, nhìn ngoại hình đại khái của căn nhà trước trong lòng có tính toán.
Ngay sau đó lại tìm được cục quản lý nhà ở trên bản đồ, nhìn kỹ hơn.
“Không sai, đúng là có điểm đánh dấu.” Diệc Thanh Thanh xuyên qua cửa sổ mô hình mini của cục quản lý nhà ở trên bản đồ nhìn bên trong, thực sự thấy được mấy địa điểm đánh dấu.
Đều ở trên hành lang trong cục quản lý nhà ở, tổng cộng ba cái.
Một cái ở giữa hành lang bên ngoài mấy văn phòng cho thuê nhà ở, một cái ở trên hành lang ngoài văn phòng mua bán nhà, cái cuối cùng thì ở bên ngoài hành lang văn phòng sang tên bất động sản.
Nhưng hôm nay cô đến cục quản lý nhà ở rõ ràng đi qua mấy hành lang này, nhưng không thấy một điểm đánh dấu nào.
Tình huống tương tự cô chỉ từng thấy ở địa điểm đánh dấu chỗ hồ nước Minh Hạc Viên.
Địa điểm đánh dấu đó chỉ ban đêm có đom đóm ở ngày hè mới có thể đánh dấu.
“Chẳng lẽ mấy địa điểm đánh dấu này cũng cần điều kiện gì đó?” Diệc Thanh Thanh không hiểu gì.
Tuy tò mò, nhưng cũng không có biện pháp nào, dường như chuyện này chỉ có thể dựa vào vận may.
Chỉ có thể nói có lẽ sau này cô cũng phải đến cục quản lý nhà ở nhiều hơn, nói không chừng có thứ tốt gì đó?
Đặt chuyện này trong lòng xong, Diệc Thanh Thanh mới ra khỏi không gian tùy thân, lên giường tiến vào hình thức dạy học kỹ năng học tập.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đến số 13 hẻm La Cổ tìm Uông Tĩnh Ích, rồi cùng đến phố Kim Mã.
Phố Kim Mã cách hẻm La Cổ ba trạm xe, là hai căn nhà hai tầng sát nhau, căn nhà bên trái là lúc trước Uông gia mở quán trà, căn bên phải là hiệu sách.
Hiện giờ đồ bên trong đều không có, chỉ còn lại căn nhà trống, còn dán giấy niêm phong.
Nhà ở không tính nhỏ, vị trí cũng không tệ, đi qua góc đường chính là Tiệm Cơm Quốc Doanh và cửa hàng quốc doanh của khu này, bên kia còn có một khu dân cư.
“Nhà ở này từ lúc lấy lại đều chưa từng dùng, nhưng thực có mấy căn phía trước lấy ra làm tổ dân phố.” Uông Tĩnh Ích giới thiệu.
Diệc Thanh Thanh nhìn qua xong cũng rất hài lòng, vị trí tốt không nói, nhà ở cũng bảo tồn không tệ lắm, ngoại hình cũng đẹp.
Dùng để làm cửa hàng mà nói, mỗi căn nhà sát mặt đường đều có thể ngăn cách thành hai cửa hàng nhỏ, tầng hai và gác mái có thể để ở.
Nhà này ở đời sau dùng để phòng ngủ cho nhân viên là đủ rồi.
Đáng tiếc nơi này không có địa điểm đánh dấu đánh dấu ra phần quà tu sửa, nhưng mà không thể quá tham lam, cô đã rất hài lòng.
“Đồng chí Uông, chúng tôi muốn hai căn nhà này, chúng ta đến cục quản lý nhà ở sang tên đi!” Diệc Thanh Thanh sảng khoái nói, hôm nay khi cô ra cửa đã mang theo đủ tiền.
“Được!” Uông Tĩnh Ích bán mấy căn nhà ở cục quản lý nhà ở đều là người có chỗ hơn người, chỉ cần có tiền, có ý nghĩ mua nhà, coi trọng nhà thì không có ngoài ý muốn.
Trên đường đi Diệc Thanh Thanh hỏi Vân Cô Viễn: “A Viễn, hai căn nhà ở phố Kim Mã này chúng ta mỗi người một căn đi, anh muốn số 8 hay số 9?”
“Đều được, để hết danh nghĩa của em đi.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh nhướng mày nhìn anh: “Nhà ở của anh đều để hết danh nghĩa của em ư?”
“Ừm, chúng ta đều đã gặp phụ huynh, sớm muộn gì cũng là người một nhà.” Vân Cô Viễn thản nhiên nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận