Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 621: Anh em

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệc Thanh Thanh quyết định đổi cách nói kiên trì quan điểm của mình:
“Nếu của anh chính là của em, vậy có phải đều do em định đoạt hay không?”
“Đương nhiên.” Vân Cô Viễn gật đầu.
“Em cảm thấy chúng ta còn chưa kết hôn, khoản chi tiêu như vậy người nào bỏ tiền thì viết danh nghĩa người đó, cho dù sau khi kết hôn tiền của chúng ta cũng cùng nhau tiêu, nhưng tự mình kiếm được thì phải tự mình bảo quản. Anh cũng không nên nghĩ tới chuyện lười biếng, quản tiền và tài sản rất mệt! Bản thân em đã đủ khó xử lý!”
Những lời này của Diệc Thanh Thanh cũng coi như là nói từ tận đáy lòng.
Quản tiền cũng không phải chuyện dễ dàng, thoạt nhìn có tiền trong tay vô cùng lợi hại, nhưng Diệc Thanh Thanh cảm thấy chỉ cần quản tiền không phải loại vắt cổ chày ra nước, hưởng phúc nhất vẫn là mặc kệ tiền.
Mặc kệ tiền, mọi chuyện trong nhà không nhọc lòng, khi thiếu tiền tìm người quản lý tiền lấy tiền tiêu, thật tốt!
Một cái nhà thì nên cùng chịu trách nhiệm, không tồn tại đạo lý tất cả tài sản và tiền tài đều do một người cầm mới tốt.
Vân Cô Viễn cho rằng cô không muốn nhọc lòng chuyện nhiều nhà ở như vậy nên không kiên trì nữa, đồng ý xong chuyện này mới tính hạ màn.
“Đồng chí Diệc là người rất thông minh, đồng chí Vân đúng là có phúc!” Uông Tĩnh Ích nghe thấy lời hai bọn họ nói, cảm thán: “Nhìn hai người, tôi cảm thấy như trẻ ra mấy tuổi!”
Nghe thấy thế Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đều ăn ý nhìn đối phương một cái, cùng cười.
Uông Tĩnh Ích vốn cảm thấy kỳ lạ vì sao rõ ràng đều mua nhà, chuyện xem nhà này vẫn luôn là một mình đồng chí Diệc quyết định, đồng chí Vân không nói được mấy câu.
Nghe cô kiên trì muốn sang tên nhà cho đồng chí Vân, tuy nói nhiều lý do như thế nhưng kết quả cuối cùng đều là đẩy ích lợi mình có thể lấy được tới tay, muốn tốt cho đồng chí Vân.
Cô thực sự thông minh, mọi chuyện đều suy nghĩ thấu đáo, khó có nhất chính là rõ ràng là chuyện có lợi đối với bản thân lại không có lòng tham, chân thành suy nghĩ cho đối phương.
Cho nên đồng chí Vân này đúng là có phúc.
Mấy người tới cục quản lý nhà ở, ở hành lang Diệc Thanh Thanh lại chú ý nhìn vị trí có đánh dấu trên bản đồ, vẫn không nhìn thấy được địa điểm đánh dấu.
Bọn họ đi tìm Viên An Xuân trước, sau đó Viên An Xuân dẫn bọn họ đi sang văn phòng sang tên bất động sản, làm thủ tục sang tên.
Diệc Thanh Thanh cũng đưa một phong bì dày và hai phong bì mỏng hơn cho Uông Tĩnh Ích:
“Đây là tiền mua nhà, ông đếm đi.”
Đây là khoản mua nhà cô chuẩn bị trước tiên, phong bì dày đựng 8000 tệ tiền mặt, phía trên dùng bút máy viết “khoản mua nhà gạch đỏ: 8000 tệ”, hai phòng bì mỏng hơn có 4000 tệ, lần lượt viết “khoản mua nhà số 8 phố Kim Mã: 4000 tệ” và “khoản mua nhà số 9 phố Kim Mã: 4000 tệ”.
Uông Tĩnh Ích cầm lấy một lá thư, chú ý tới chữ trên thư khen ngợi: “Chữ viết này thật đẹp, có chút khí phách!”
“Quá khen!” Diệc Thanh Thanh cười nói, mỗi lần được khen chữ viết đẹp cô đều rất vui.
Luyện thư pháp lâu như thế, đặc biệt là thư pháp đầu bút cứng, đã luyện tới trình độ rất cao.
Thủ pháp của Uông Tĩnh Ích vô cùng thuần thục đếm tiền, sau đó gật đầu: “Đã đủ!”
Đám Diệc Thanh Thanh cũng lấy được chứng nhận bất động sản, trên danh nghĩa của cô là nhà gạch đỏ và số 9 phố Kim Mã, A Viễn là số 8 phố Kim Mã.
Uông Tĩnh Ích nhận được một vạn 6000 tệ thì vô cùng vui sướng, mời Diệc Thanh Thanh, Vân Cô Viễn, còn có Viên An Xuân cùng đi ăn cơm, ông ấy lại muốn mời.
Lần này Viên An Xuân nói gì cũng không đồng ý:
“Ăn cơm thì thôi, hiện giờ vẫn còn sớm, tôi còn phải dẫn đồng chí Diệc và đồng chí Vân đi xem mấy bất động sản còn dư lại. Đúng rồi, đồng chí Giả bảo tôi nói với ông một tiếng, buổi sáng anh ấy nhận được điện thoại nói tiền trả trước đại viện ở hẻm La Cổ đã gửi tới, anh ấy đi ra ngoài lấy, bảo ông sang tên xong thì ngồi ở văn phòng một lát đợi anh ấy.”
Diệc Thanh Thanh vừa nghe lập tức biết, là Lý Mộng Tuyết gửi tiền trả trước tới, trên cuốn sách màu vàng viết Lý Mộng Tuyết đã ngồi xe lửa trở về Đế Đô.
Cô cũng ngượng ngùng lại ăn một bữa Uông Tĩnh Ích mời, nên nói:
“Hôm qua đã để ông tiêu pha, hôm nay chắc chắn không thể để ông mời nữa, ông cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi đi xem phòng. Giữa trưa khi ăn cơm chúng ta hội hợp ở đây, đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ở đầu phố ăn cơm, tôi mời, chúc mừng một chút. Cũng cảm ơn đồng chí Viên đã dẫn tôi đi xem phòng mấy ngày nay, chậm trễ nhiều ngày của anh như thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận