Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 624: Nhà giàu bất động sản

Đánh dấu xong lại nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, hoàn toàn là thứ cô không nghĩ tới.
Nói thật cô có nghĩ tới có thể trực tiếp đánh dấu ra chứng nhận bất động sản hay không, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, bởi vì nếu thực sự có thể trực tiếp đánh dấu ra chứng nhận bất động sản, sẽ không phân thành ba địa điểm đánh dấu.
Không nghĩ tới đánh dấu ra ba quyển sách, lần lượt ghi chép lại thông tin chủ căn nhà, thông tin thuê và thông tin mua bán.
Mà gom đủ ba quyển sách này, hợp thành sổ tay bất động sản ở Đế Đô (khu Đế Đoo), quyển sách này biến thành một vật phẩm đặc biệt.
Cô nhìn về phía bản giới thiệu trong ba lô của hệ thống.
[Sổ tay bất động sản (khu Đế Đô): Sổ tay bao gồm thông tin tất cả nhà và đất đai ở Đế Đô, bao gồm nhưng không giới hạn thông tin về chủ sở hữu hộ gia đình (đất), mua bán, cho thuê và sửa chữa, tất cả đều đồng bộ với thực tế, cho phép kiểm tra thực tế ảo và cập nhật theo thời gian thực, hứa hẹn độ trung thực.]
Diệc Thanh Thanh: “!!!”
Cô chỉ muốn nói rằng tất cả những người mua nhà nên có một thứ như thế này, thật tiện lợi khi có thể xem và mua nhà mà không cần phải rời khỏi nhà!
Quan trọng nhất chính là nội dung thông tin luôn đổi mới, còn hứa hẹn đảm bảo độ chính xác, như vậy thì không cần lo lắng sẽ bị hố.
Sớm biết có thể đánh dấu ra thứ này, cô đã không cần vì mua nhà mà chạy mấy ngày.
Tuy đã hẹn với đồng chí Viên, buổi sáng còn phải đi xem ba nhà còn lại, chuyện này tạm thời thay đổi không tiện giải thích, vẫn phải thực hiện.
Nhưng mà cô có thể lợi dùng sổ tay bất động sản này kiểm tra tuần tra bảy bất động sản đã xem qua hai ngày nay một lát, xem có thiếu gì cô không biết hay không.
Buổi sáng xem ba căn nhà còn lại xong, Diệc Thanh Thanh nương theo cơ hội đi vệ sinh, lấy sổ tay bất động sản ra kiểm tra một lát.
Tuy là một quyển sách, nhưng một quyển sách nho nhỏ như vậy rõ ràng là không có biện pháp chứa tất cả thông tin bất động sản và đất ở Đế Đô.
Quyển sách này chỉ là hình thức bên ngoài, trên thực tế mỗi một tờ đều thu nạp bất động sản một khu ở Đế Đô, có thể lật trang và tìm kiếm trong trang, giống như một cuốn sách điện tử rất thuận tiện xem.
Cô nhanh chóng kiểm tra bảy bất động sản còn lại, căn nhà gần cục quản lý nhà ở thực sự có vấn đề như lời đồng chí Viên nói, còn kỹ càng và tỉ mỉ hơn anh ta nói.
Làm sáng tỏ chuyện chủ phòng ban đầu trở về thành phố đã bắt đầu xử lý, sắp xếp sẽ có thông tin.
Dựa vào sổ tay bất động sản này, cô nhanh chóng loại bỏ hai căn nhà.
Còn dư lại năm căn nhà, đều nằm trong lựa chọn cuối cùng của cô.
Một là cửa hàng nhà trệt có sân bên Phan Gia Diêu, hai cửa hàng gần sát cô đều muốn, mỗi gian 3000 tệ.
Một cửa hàng ba gian hai tầng ở phố Tân An, cũng là hai căn, nhưng không gần nhau, một căn ở số 11, một căn ở số 18, mỗi căn là 5500 tệ.
Căn cuối cùng ở số 112 đường Học Phủ, là một căn nhà một sân xấp xỉ với tứ hợp viện một sân của Lý Mộng Tuyết, cách đại học Đế Đô 10 phút đi bộ, ở khu dân cư bên cạnh đại học, giá bán là 3500 tệ.
Nơi này ngoại trừ số 11 phố Tân An muốn sang tên cho A Viễn ra, dư lại đều là của cô.
Tính nhà gạch đỏ ở núi Phong Lộc và cửa hàng phố Kim Mã lúc trước, lần này mua tám căn nhà, có sáu căn là của Diệc Thanh Thanh, tổng giá trị là 27.000 tệ.
Cô không dùng đến 3 vạn dự toán, mua nhà xong còn thừa hơn 1 vạn 2000 tệ.
A Viễn chỉ có số 8 phố Kim Mã và số 11 phố Tân An, đều là nơi tốt để làm cửa hàng, tổng giá trị là 9.500 tệ, lúc ấy anh đưa cho cô 1 vạn, sau khi trở về trả cho anh 500 tệ là được.
Quyết định xong, Diệc Thanh Thanh đi ra khỏi nhà vệ sinh, nói quyết định của mình với Viên An Xuân xong thì mấy người phân công nhau hành động, đi tìm chủ nhà báo ý đồ, hẹn thời gian sang tên.
Hiện giờ bọn họ ở đại học Đế Đô, chủ nhà một căn có thể nói bây giờ, chủ nhân của hai cửa hàng sát nhau ở Phan Gia Diêu là một, do Viên An Xuân đi thông báo, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đi thông báo cho chủ nhân của hai cửa hàng ở phố Tân An.

Bạn cần đăng nhập để bình luận