Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 631: Đồng chí Vân ngây thơ

Vân Cô Viễn mím môi, không nói gì, xúc cảm vừa rồi vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Diệc Thanh Thanh thấy anh mãi mà không hé răng, quay đầu nhìn anh, giống y như phát hiện đại lục mới:
“A Viễn, mặt anh thật đỏ!”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh đỏ mặt!
Lúc trước thẹn thùng đều là lỗ tai đỏ lên.
Vân Cô Viễn: “…”
Mặt càng đỏ hơn: “Anh còn chưa kiểm tra xong trong phòng, anh đi vào trước.”
Diệc Thanh Thanh nhìn người nào đó chạy trối chết, không khách sáo cười to: “Ha ha, dáng vẻ thẹn thùng thật đáng yêu!”
Không phải là vì vừa rồi mình kiễng chân che miệng anh, dựa vào anh quá gần nên anh thẹn thùng đấy chứ!
Mọi người đều là lần đầu tiên yêu đương, sao A Viễn ngây thơ như vậy?
So với anh, mình đều sắp hóa thành tài xế già!
Từ lúc biết anh còn thẹn thùng hơn mình, lá gan của cô trở nên lớn hơn!
Tầm mắt liếc nhìn phiến đá xanh trong sân, Diệc Thanh Thanh lập tức nhát gan: “A Viễn, anh đợi em với!”
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh tạm thời không muốn tới nhà này, vẫn nên đợi A Viễn giải quyết xong vụ hồn ma dưới giếng đã, bọn họ mới dọn đồ đến đây!
Dù sao còn có một khoảng thời gian nữa mới đi học, không cần thiết sốt ruột như thế.
Trở về hẻm La Cổ, chuyện mua nhà cũng hạ màn.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn nhàn nhã, còn nói với Vân Cô Viễn:
“Còn hơn nửa tháng mới khai giảng, chuyện căn nhà bên đường Học Phủ cũng không vội, làm đồ nội thất em cũng có thể giúp đỡ, anh cứ làm từ từ thôi, chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, sẽ giải quyết nhanh thôi.” Vân Cô Viễn chưa từng gặp quỷ mình không bắt được, chỉ có quỷ trốn đi anh không tìm được.
Buổi tối Diệc Thanh Thanh cướp quyền khống chế phòng bếp, làm một bàn đồ ăn ngon cho đồng chí Vân nhà cô sắp đi “kéo bè kéo lũ đánh nhau”, cho anh ăn no, lấy chuyện này bày tỏ ủng hộ “công việc” buổi tối của anh.
Trời tối sầm lại, Diệc Thanh Thanh vội vàng về phòng mình, ngựa không dừng vó tiến vào không gian tùy thân.
Lúc trước không hỏi cẩn thận cũng không nghĩ lại, bây giờ rõ ràng biết tối nay A Viễn sẽ ly hồn đi làm việc, nằm ở chỗ đó giống y như người thực vật, cô lập tức cảm thấy hơi sợ, luôn cảm thấy mình ngủ một mình trong căn phòng to.
Tối nay cô muốn ngủ trong không gian tùy thân mới có cảm giác an toàn.
Cũng may có viên an thần, cô ở trong hình thức dạy học kỹ năng đến đêm khuya xong, nhanh chóng ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau cô đúng giờ tỉnh lại, hoàn thành nhiệm vụ học tập buổi sáng xong mới rời giường đi ra ngoài.
Trong lòng vẫn luôn để ý chuyện này, cho nên ra ngoài sớm hơn thường ngày.
Không lâu sau Vân Cô Viễn cũng đi ra.
Diệc Thanh Thanh nhìn vẻ mặt anh, dường như rất bình thường: “Thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, rất sạch sẽ.” Vân Cô Viễn nói.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới yên tâm.
Vân Cô Viễn còn an ủi cô:
“Yên tâm đi! Đều không phải ác quỷ gì, chỉ là quỷ hồn đã chết vẫn luôn không đi vào địa phủ mà thôi, cũng là người đáng thương. Không phải là bọn họ không đi, là không có biện pháp rời khỏi cái giếng kia mà thôi. Buổi tối anh vừa đến bọn họ lập tức đi theo, còn hỏi anh chuyện phí chuyển nhà mà em nói có tính không? Con số ấy à, bọn họ sẽ báo mộng nói cho em một bí mật báo đáp em.”
“???” Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước cô bảo A Viễn đừng nói chi tiết cho cô, là sợ biết quá nhiều sinh ra bài xích với căn nhà kia.
Lúc này lòng tò mò của cô đều bị dấy lên, cô không hỏi e rằng càng không thể đối mặt bình thường với cái giếng kia.
“Chuyện phí chuyển nhà cứ để đấy đã, anh nói bọn họ là người đáng thương là thế nào?”
Vốn dĩ cô rất nguyện ý đưa chút tiền cho âm hồn trong nhà, nhưng vừa nói báo mộng cô lập tức hơi do dự.
Cho dù nói muốn nói cho cô một bí mật báo đáp cô, cô cũng không dám nghe.
Báo đáp gì chứ, hiện giờ cô không thiếu thứ gì, loại báo đáp kỳ lạ này cô không muốn nghe, nhỡ đâu là phiền phức gì sao?
Chỉ cần con người không có lòng tham, thì có thể bớt đi rất nhiều chuyện.
“Bọn họ đều là lúc trước khi Đế Đô bị xâm lược, đều là bình dân bị tấn công giết bên đường. Chẳng qua không biết vì sao lại chạy đến giếng nước này, trước đây âm sai vẫn luôn không tìm được hồn phách, là một vụ án treo.”
Diệc Thanh Thanh nhíu mày, tâm trạng hơi trầm trọng: “Bao nhiêu người?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận