Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 638: Nuôi con chó to thích hợp hơn

“Vậy sau này sinh mèo con, tôi muốn nhận nuôi một con! Hi vọng có thể kế thừa sự thông minh của Đại Phúc giữ nhà cho tôi.” Lý Mộng Tuyết chờ mong nói.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, Đại Phúc uống thuốc tránh thai dành cho mèo, muốn đợi nó sinh mèo con là không có khả năng.
Nhưng mà những lời này không thể nói với Lý Mộng Tuyết, chỉ kiến nghị cô ấy:
“Đồng chí Cao không ở đây, một cô gái như cô ở một mình, cho dù là căn nhà nhỏ hay là căn nhà to, đều rất không an toàn. Đợi Đại Phúc sinh con còn không bằng kiếm hai con chó to nuôi, vừa có thể giữ nhà còn có thể bảo vệ cô an toàn, uy hiếp người xấu. Hiện giờ thanh niên không nghề nghiệp không xuống nông thôn, lêu lổng chơi bời trên đường không ít, cô cũng phải cẩn thận một chút.”
Lý Mộng Tuyết gật đầu:
“Cô nói rất đúng, nuôi con chó to thích hợp hơn chút, Ứng Hòa cũng nói dạo gần đây không quá an toàn, muốn tôi ở chỗ anh ấy. Tôi sống chết không đồng ý, ở chỗ anh ấy đâu an tâm bằng tôi ở căn nhà to? Dạo gần đây tôi đang tìm kiếm, nuôi một con chó săn to trong nhà.”
Cô ấy có không gian siêu thị, thực sự không cần lo lắng có người xâm nhập trong nhà sẽ tạo thành uy hiếp gì đối với cô ấy, nhưng mà nuôi con chó to thực sự tương đối có cảm giác an toàn.
Cô ấy đang tìm kiếm chuyện mua chó, có lẽ có thể tìm Ứng Hòa nhà cô ấy xem.
“Đúng rồi, cô còn có thể kiếm vật tư không? Đại Phúc thích ăn cơm cá, nhưng mà chợ sáng không phải lần nào cũng mua được cá, làm tiết kiệm vẫn không đủ.” Diệc Thanh Thanh hỏi cô ấy.
Đồ ăn của Đại Phúc vẫn là cá cô tích cóp lúc trước và A Viễn tồn trữ trong âm thổ quỷ quan, mỗi lần chỉ dùng một ít, trộn lẫn với thứ khác nấu, ăn đến bây giờ đã gần hết.
“Có! Muốn bao nhiêu tôi đều có thể làm ra cho cô! Không thể để Đại Phúc bị đói được.” Lý Mộng Tuyết rất thích Đại Phúc.
“Kiếm mấy chục cân đi, tôi hun khô để nó ăn từ từ.” Diệc Thanh Thanh nói.
Lý Mộng Tuyết vỗ ngực: “Cứ giao cho tôi!”
Mấy người ăn cơm xong, buổi chiều Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đi dọn dẹp số 13 hẻm La Cổ giúp Lý Mộng Tuyết.
Ba người bận việc cả chiều, chỉ có thể nhổ xong cỏ dại ở mấy sân, dọn dẹp sạch mạng nhện gì đó.
“Ai da má ơi, quá khó dọn dẹp!” Lý Mộng Tuyết đấm eo: “Thu dọn như vậy trước đi, những chuyện khác chậm rãi tìm người làm! Tôi xem như đã nhìn ra, chuyện này không phải trong chốc lát là xong! Thường ngày hai người quét dọn nơi rộng như vậy kiểu gì thế?”
Một căn nhà to không có người ở nhiều năm, đầy đất đều là tro bụi, quét dọn quá phiền phức.
Cho dù các bạn nhỏ mệt muốn chết quét dọn giúp cô một lần, sau này khi ở một mình cũng phải quét dọn hàng ngày.
Rộng như vậy, cô ấy không có khả năng quét dọn hết.
Hiện giờ Lý Mộng Tuyết xem như ý thức được, vì sao kiếp trước trong những căn biệt thự to của phú hào đều có giúp việc, dì lao công, thậm chí người giúp việc Philippine gì đó.
Thực sự là ít người ở nơi rộng như vậy, quét dọn đều lao lực.
Buổi chiều bận rộn qua đi, cảm giác hưng phấn mơ mộng về tứ hợp viện của cô ấy hết sạch, thậm chí còn cảm thấy ở căn nhà nhỏ lúc trước càng thoải mái hơn.
“Thực ra chúng tôi chỉ ở nhà chính, sương phòng phía tây còn có mấy căn phòng ở phía sau là dùng tương đối nhiều, những căn phòng khác thì tạm thời để đó, cô cũng có thể quét dọn nhà chính dùng trước.” Diệc Thanh Thanh kiến nghị.
“Tôi vẫn nên đến căn nhà nhỏ của tôi ở thì hơn.” Lý Mộng Tuyết không tính toán tự mình dọn, vẫn là câu nói kia, đợi hộ cá thể thả lỏng, cô ấy có thể thuê người tới vệ sinh quét dọn, khi đó lại dọn vào ở càng thoải mái hơn.
Buổi tối Lý Mộng Tuyết mời hai bọn họ đến tiệm cơm gần đó ăn xong mới tách ra, sau đó quay về căn nhà nhỏ kia, dù sao cách hẻm La Cổ cũng không xa, đi bộ là tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận