Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 679: Có ma

“Chiếp… Chiếp… Chiếp…”
Lý Mộng Tuyết bị âm thanh này đánh thức, lật người tiếp tục ngủ.
Hôm qua bọn họ nói chuyện quá muộn, lúc này còn đang mệt!
Diệc Thanh Thanh đang ở trong hình thức dạy học kỹ năng học tiết buổi sáng cảm thấy cơ thể mình nặng hơn, tinh thần trở về, mở bừng mắt.
Trên bụng cô có thêm một cái chân trắng bóng, trước ngực còn có một cánh tay, đồng chí Đại Kim Hoa chủ nhân của chân và cánh tay thì dựa vào gối đầu của cô, cô có thể nghe thấy rõ âm thanh cô ấy thở.
Diệc Thanh Thanh không có ý đồ đẩy cô ấy ra, bởi vì cô biết không có tác dụng, không lâu sau đồng chí Kim Hoa vẫn sẽ quấn lấy.
Ngày hôm qua cô lựa chọn ngủ bên cạnh đồng chí Đại Kim Hoa đúng là quyết định ngốc nhất.
Cô híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời đã sáng.
So với ở đây làm gối ôm thịt người cho Đại Kim Hoa, cô thà rời giường đến trong sân cho muỗi đốt!
Diệc Thanh Thanh nghĩ như vậy, cảm thấy mình nên ra ngoài, cẩn thận dịch đồng chí Đại Kim Hoa ra, sau đó rời giường đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa phòng, Diệc Thanh Thanh mới nhìn thấy Cao Ứng Hòa và Vân Cô Viễn đều đã ở trong sân.
Cao Ứng Hòa đang tập thể dục, Vân Cô Viễn thì ngồi dưới tàng cây.
Bọn họ đều thay lại quần áo hôm qua.
Đáng tiếc, không thể lại nhìn đồng chí Vân nhà cô mặc áo ba lỗ.
“Dậy rồi à? Ngày hôm qua các cô ngủ có ngon không?” Cao Ứng Hòa hỏi cô.
“Ừm, không ngon lắm!” Diệc Thanh Thanh vẫn để lại chút mặt mũi cho chị em tốt của mình, tương lai chỉ sợ vị đồng chí Cao này không trốn thoát khỏi số mệnh làm gối ôm hình người.
Cô chỉ làm gối ôm hình người một lần như vậy, chỉ sợ đồng chí Cao phải làm hơn nửa đời.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô đều tốt hơn nhiều, quả nhiên phương thức chữa lành một người tốt nhất chính là nhìn thấy có người khác thảm hại hơn!
“Buổi sáng muốn ăn gì?” Vân Cô Viễn đứng dậy hỏi cô.
“Không biết, em rửa mặt thay quần áo xong đã, chúng ta cùng đi trên đường mua. Có lẽ mấy bọn họ còn phải ngủ thêm lát nữa, tối hôm qua nói chuyện quá muộn.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Được.” Vân Cô Viễn lại ngồi trở về.
Diệc Thanh Thanh lấy quần áo bọn họ giặt ngày hôm qua vào, của những người khác đặt tạm trên đệm, bọn họ tỉnh sẽ nhìn thấy.
Cô thay quần áo của mình, sau đó ra khỏi phòng đứng dưới cửa hiên chải đầu, chỉ một lát là tết xong hai bím tóc quai chèo.
Sau đó cô tới bên ống nước máy, hứng nước súc miệng, lại rửa sạch mặt.
Toàn bộ hành trình Vân Cô Viễn đều nhìn cô.
“Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài đi.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Được!” Vân Cô Viễn đứng dậy xong, còn nói một câu với Cao Ứng Hòa: “Lát nữa chúng tôi mang cơm sáng về cho mọi người, bọn họ dậy thì anh nói với bọn họ một tiếng.”
“Được!” Cao Ứng Hòa gật đầu đáp.
Trong lòng anh ta biết rõ, anh là sợ anh ta đi theo quấy rầy thế giới hai người của anh và người trong lòng!
Anh ta hiểu!
Sáng sớm trên phố xá, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn tay nắm tay chậm rãi bước đi.
Thấy đã muộn, có lẽ đám Lý Mộng Tuyết đều đã dậy, bọn họ mới đi mua bữa sáng.
Khi trở lại ngõ nhỏ nhà Lý Mộng Tuyết, bỗng nhiên nhìn thấy đối diện có một người phụ nữ nắm lỗ tai của người đàn ông, cãi cọ ầm ĩ đi tới đầu hẻm.
“Anh không đi qua nơi này đâu! Có ma! Nơi này có ma! Còn là bốn con ma nhân trư! Tối hôm qua anh suýt nữa bị ăn mất!” Người đàn ông kia nói.
“Anh nói mê sảng gì đấy! Đây là thế giới khoa học, không được phong kiến mê tín, lúc này mới trở về được 2 năm, anh đợi bị bắt diễu phố đi!” Người phụ nữ gần như là véo tai anh ta.
“Anh nói thật mà! Có mấy người, xương khô đen nhánh, quá đáng sợ, bọn họ nhìn chằm chằm anh!” Vẻ mặt người đàn ông kia sợ hãi, không giống như đang nói dối.
“Lấy đâu ra ma! Anh nhìn thấy ở đâu? Em thấy là anh uống rượu say, xuất hiện ảo giác ấy chứ!” Mặt người phụ nữ đều trắng bệch.
“Ở đằng kia, tối hôm qua bọn họ phiêu phiêu ở đó, máu tươi đầy người, muốn lấy mạng anh!” người đàn ông kia chỉ một hướng.
Anh ta vừa thấy chỗ kia giống như nhớ tới chuyện đáng sợ này, đột nhiên tránh thoát khỏi tay người phụ nữ, chạy như bay.
“Anh trở về cho em!” Người phụ nữ kia hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
Chỉ một lát hai người không thấy bóng dáng.
Diệc Thanh Thanh nhìn chỗ ngón tay người nọ mới chỉ, nhíu mày.
Nơi đó không phải là cửa nhà Lý Mộng Tuyết sao?
Ma nhân trư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận