Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 680: Bốn con

Còn là bốn con?
Cô nhìn xung quanh một lát, kiễng chân hỏi nhỏ Vân Cô Viễn: “A Viễn, những lời người nọ nói có thật hay không? Chỗ đó thực sự có ma à?”
Vân Cô Viễn lúng túng ừm một tiếng.
Diệc Thanh Thanh: “!!!”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhích lại gần bên cạnh Vân Cô Viễn, nắm tay cũng đổi thành kéo cánh tay anh, cảm thấy như vậy tương đối có cảm giác an toàn.
Không sợ, không sợ, mình là thợ xếp giấy mà!
A Viễn từng nói, quỷ hồn không thương tổn được thợ xếp giấy!
Vân Cô Viễn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ dán sát vào người mình, tìm về chút lương tâm:
“Nhưng mà tối qua bị anh thu rồi.”
“Thật ư?”
“Thật.”
“Phù… Dọa em sợ muốn chết, thu thì tốt, thu thì tốt!” Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng ra.
Đúng là đáng sợ, không phải là nhà Lý Mộng Tuyết tùng xảy ra thảm án gì đấy chứ, sao lại có bốn con ma nhân trư tụ tập ở đây?
Lại nhìn người bên cạnh một lát, cũng may cô có đồng chí Vân, cảm giác an toàn bùng nổ!
Nếu quỷ đã bị thu, cô không cần phải ôm chặt đồng chí Vân nữa, lập tức trở về khoảng cách bình thường.
Bỗng nhiên Vân Cô Viễn cảm thấy lương tâm của anh trở về hơi sớm.
“Cạch!”
Cửa nhà Lý Mộng Tuyết đột nhiên mở ra:
“Là hai người trở về à, tôi đang nói sao bên ngoài ầm ĩ như vậy, đã trở về sao không tiến vào? Ở bên ngoài nói chuyện không thể nói nhỏ được sao?”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Làm chị em tốt đừng nên giấu giếm thì hơn, cô ‘thành thật’ nói:
“Không phải chúng tôi nói chuyện, là vừa rồi có người nói tối hôm qua thấy một đám ma trước cửa nhà cô, còn là bốn con nhân trư. Nghe người nọ nói, đôi mắt của nó như là động máu, đen nhánh!”
Số một hai ba “ma nhân trư” trong sân và số 4 “ma nhân trư” ngoài sân đều câm miệng không dám nói lời nào.
Hiểu lầm quá lớn, sau này không thể tùy tiện ngồi bên ngoài cửa nữa.
Tươi cười của Lý Mộng Tuyết dần trở nên nguy hiểm: “Tiểu Kim Hoa! Có phải là cô muốn hù chết tôi hay không? Cẩn thận sau này tôi ở một mình sợ hãi sẽ đến nhà cô ở à!”
“Ừm, được rồi, tuy lời tôi nói là thật, nhưng mà người nọ nói những lời này là hôm qua uống say đi ngang qua nhìn thấy, có lẽ là bị ảo giác.”
Diệc Thanh Thanh không muốn làm gối ôm thịt người nữa, phúc khí như vậy vẫn nên nhường cho đồng chí Cao Ứng Hòa đi!
“Con ma men nói mà tin được sao? Nhanh đi vào đi! Ăn sớm một chút hôm nay chúng ta còn phải đi đo kích cỡ cửa hàng, để làm kích cỡ của đồ đạc!” Lý Mộng Tuyết tức giận nói.
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh đi vào.
Ăn cơm sáng xong, bốn đóa Kim Hoa lại đi tới phố Kim Mã.
Lần này bọn họ mang theo thước cuộn và giấy bút, đo toàn bộ phòng lớn nhỏ trong cửa hàng, ghi chép lên giấy.
Diệc Thanh Thanh dựa theo kích cỡ, vẽ thành bản vẽ mặt phẳng, mọi người cùng nhau thảo luận xem trong phòng nên thêm thứ gì.
Sảnh ngoài tầng một phải làm mấy cái giá quần áo, còn có phòng thử đồ và quầy.
Trong phòng ở tầng hai phải thêm bàn ghế, bàn máy may, còn có giường gỗ trên dưới.
Trên gác mái phải kiếm kệ để hàng đựng vải vóc.
Tất cả đồ vật mọi người cùng nhau suy nghĩ, miêu tả ra, Diệc Thanh Thanh vẽ thành một bức tranh.
“Tài vẽ tranh của Thanh Thanh, dáng vẻ tương lai của cửa hàng đều xuất hiện trong đầu tôi!” Vương Linh Linh cầm bản vẽ nhìn một lát.
“Mấy thứ này đều là bằng gỗ, phải nhờ đồng chí Vân Cô Viễn giúp đỡ làm ra, cứ dựa theo bức vẽ của Thanh Thanh mà làm.” Lý Mộng Tuyết dặn dò.
“Ừm.” Vân Cô Viễn gật đầu: “Giao cho tôi.”
“Chuẩn bị làm ở trong tiệm, hay là làm ở nhà?” Diệc Thanh Thanh hỏi một câu.
Vân Cô Viễn nghĩ một lát nói:
“Làm tốt các bộ phận ở trong nhà trước, lại chuyển đến đây lắp ráp. Mấy thứ này làm tốn không ít vật liệu gỗ, trong nhà rộng như vậy, làm cũng tiện hơn.”
“Được, vậy đến lúc đó để em giúp đỡ anh.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Được.” Vân Cô Viễn chính là muốn làm ở nhà, như vậy anh có thể cách cô gần một chút.
Nếu làm trong tiệm mà nói, chỉ sợ nghỉ hè này anh phải mỗi ngày tới trong tiệm.
“Chuyện trang trí trong tiệm sắp xếp xong, kế tiếp phải giải quyết vấn đề nguồn cung cấp.” Lý Mộng Tuyết nhìn về phía Vương Linh Linh.
“Chuyện này cứ giao cho tôi, lúc trước tôi đã viết thư về nhà nói qua, chẳng qua không tiện nói rõ, đến lúc đó tôi tự mình về Hải Thị một chuyến làm.” Vương Linh Linh vỗ ngực nói.
Hiếm khi có việc cô ấy có thể giúp được, cần phải làm thỏa đáng!
“Được! Tôi cùng cô về Hải Thị nhìn xem, cụ thể mua sắm vải dệt gì, tôi còn phải nhìn xem lại nói. Vải dệt quyết định kế tiếp chúng ta phải làm kiểu dáng quần áo gì, trong đầu tôi đã có một số bản thiết kế quần áo.” Lý Mộng Tuyết nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận