Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 689: Hành động ban đêm

Ngày kia đoàn xe mới có thể xuất phát từ Hải Thị, A Viễn đã chuẩn bị trước hết đồ, vận chuyển tới bên cửa hàng trước cũng được.
Nếu không mấy khiêng mấy thứ này tới cửa hàng, thực sự là tốn nhiều sức lực.
Khi lắp ráp, Diệc Thanh Thanh có thể giúp càng nhiều, hai người hợp lực bận hai buổi sáng, hai chạng vạng, mới lắp ráp xong đồ.
Lắp ráp xong là ban đêm, trời tối được mấy tiếng Vân Cô Viễn đạp xe chở Diệc Thanh Thanh ra cửa.
Lần này là một tháng qua, ngoại trừ lần trước đi lấy điện báo, lần đầu tiên hai bọn họ ra cửa.
Lần trước cũng là vì Diệc Thanh Thanh thông qua cuốn sách màu vàng thấy được đám Lý Mộng Tuyết đã phát điện báo, mới tìm cơ hội nói lo lắng cho đám bọn họ, kéo Vân Cô Viễn đến bưu cục.
Thời gian quá muộn, làm bạn với hai bọn họ chỉ có gió đêm nhè nhẹ, tiếng ve kêu và ánh trăng lạnh lẽo, ngay cả đèn đường ở đoạn đường chính đều tắt.
Có thể nói trên đường phố Đế Đô lúc này ngoại trừ hai bọn họ, chỉ sợ chỉ có ma.
Dttt có chút hối hận mình xung phong nhận việc muốn đi theo đồng chí Vân nửa đêm lén sắp xếp đồ đạc, lúc trước cô thực sự không biết, vào lúc này ở Đế Đô sẽ tắt hết đèn đường.
Ánh trăng đầu tháng âm lịch không sáng lắm, cô từ bỏ dáng ngồi ưu nhã ngồi bên sườn, lựa chọn tách hai chân ngồi có cảm giác an toàn hơn, đôi tay bám chặt lấy áo đồng chí Vân.
Có chút sợ hãi, không nhịn được tìm đề tài, chuyện tốt duy nhất có lẽ là trên đường không có ai, nói chuyện cũng không cần lo lắng bị người ta nghe được.
“A Viễn, tối như vậy anh có thể thấy rõ đường sao?”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy anh đạp xe quá ổn định, không khác gì ban ngày ban mặt, trên đường gồ ghề lồi lõm đều có thể tránh được một cách chính xác.
“Thấy rõ.” Giọng nói của Vân Cô Viễn truyền đến.
“Đúng rồi, đã quên anh là âm sai, đêm tối vẫn có thể thấy mọi vật như thường.” Diệc Thanh Thanh tưởng tượng đến âm sai, bỗng nhiên nhìn đường phố tối tăm đều cảm thấy không thích hợp: “A Viễn, trên đường phố ‘náo nhiệt’ không?”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ náo nhiệt, hàm răng đều run lên.
“Không náo nhiệt, Đế Đô đều được anh dọn dẹp mấy lần, không có âm hồn ở lại dương thế còn dám lượn lờ trên đường cái vào ban đêm.”
Nghe thấy giọng nói trong bình tĩnh có mấy phần khí phách của đồng chí Vân, Diệc Thanh Thanh mới an tâm hơn chút.
Sau đó cô lại cảm thấy mình hơi mất mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên, nhưng vẫn phải bù lại một chút:
“Em cũng không phải thực sự sợ quỷ, chỉ là không nhịn được sợ hãi những thứ em không nhìn thấy, không sờ thấy, nhưng bọn họ thì có thể nhìn thấy em. Em luôn cảm thấy không an toàn, đợi em thành âm hồn sẽ không sợ.”
“Hay là anh mua hai lá bùa Thiên Nhãn cho em chơi một lát, để em nhìn thế giới trong mắt anh nhé?” Vân Cô Viễn vô cùng tri kỷ nói.
“Không không không!” Diệc Thanh Thanh vội vàng từ chối, nhất định phải đánh mất ý tưởng đáng sợ này của A Viễn: “Tiền lương của anh cứ tích cóp để sau này dùng, lá bùa không phải vĩnh viễn, chỉ vì để em nhìn thấy quỷ hồn quá xa xỉ. Mấy chục năm sau đến địa phủ, còn có nhiều cơ hội miễn phí nhìn ma, không cần nóng lòng nhất thời!”
“Được, vậy khi nào em muốn nhìn thấy thì cứ nói với anh trước.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, ý thức được đây cũng không phải là đề tài an toàn, thì nhanh chóng nói những chuyện khác.
Cũng may hẻm La Cổ cách phố Kim Mã chỉ ba trạm, đạp xe đạp rất nhanh là tới.
Phố Kim Mã thường ngày có nhiều người qua đường, nhưng buổi tối không có ai ở bên này.
Tới bên ngoài cửa hàng, Vân Cô Viễn đẩy xe đạp, cắm chìa khóa vào ổ khóa một cách chính xác, mở cửa đẩy xe đạp đi vào tiệm.
Diệc Thanh Thanh nắm góc áo của Vân Cô Viễn, nhắm mắt đi theo anh.
Hai người vào tiệm xong, thì đóng cửa của cửa hàng vào, nhốt luôn chút ánh trăng tối tăm ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời tiếng ve kêu dường như cũng đi xa, Diệc Thanh Thanh nghe thấy đồng chí Vân dựng xe đạp xong, rất nhanh đã nắm lấy tay cô, tăng cho cô không ít cảm giác an toàn.
“Anh nắm tay em, chúng ta đi chậm một chút, cẩn thận đừng để bị va trúng.” Vân Cô Viễn biết cô không nhìn rõ đường, một tay lấy đồ trong âm thổ quỷ quan ra bày ở vị trí tương ứng, một tay nắm chặt tay cô, khi lên cầu thang đều cẩn thận nhắc nhở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận