Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 692: Lớn mật một chút

Hơn nữa đồng chí Vân quá sạch sẽ!
Sạch sẽ đến mức thái quá!
Diệc Thanh Thanh cách anh không tính xa, khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ tro bụi.
Ví dụ như phòng ngủ lúc trước cô cho rằng rất sạch sẽ thực ra những kẽ hở khắc hoa cho dù thường xuyên dọn dẹp, cũng sớm có bụi hơi mỏng, rất ít rất ít, nhưng thực sự tồn tại.
Còn có giày vải trên chân cô, là màu xám khó thấy bẩn, lúc trước thoạt nhìn rất sạch sẽ, ít nhất còn muốn đi một thời gian lại giặt, nhưng bây giờ nhìn đã dính một ít thứ bẩn.
Chẳng qua là màu sắc gần giống màu xám, cũng không nhiều lắm, trước đây không lọt vào mắt là do không phát hiện được.
Cô cũng không có thói quen cởi giày giơ lên trước mặt nhìn, cho nên vẫn luôn không cảm thấy bẩn.
Nhưng lúc này nhìn đồng chí Vân, áo, quần dài, giày vải của anh, Diệc Thanh Thanh đều không thấy được một chút bẩn.
Giày kia cũng là Diệc Thanh Thanh làm, là màu xám giống với cô, đặc biệt làm để đi khi làm việc, hôm nay bọn họ hẹn nhau đến khu vực gieo trồng trong không gian tùy thân hái thảo dược và nguyên liệu điều chế nhang giúp cô, cho nên đều đi giày này.
Nhưng của anh rất sạch sẽ, mình thì đã hơi bẩn.
Cô còn nhớ mấy ngày hôm trước sơn đồ đạc xong, khi đồng chí Vân giặt giày còn hỏi cô có muốn cùng nhau giặt hay không, cô nói mỗi ngày mình chỉ ngồi ở một bên gấp giấy, giày không bẩn, không cần giặt.
Gương mặt của cô lập tức đỏ bừng lên.
Cũng may quần áo trên người cô thường xuyên thay ra, nếu không cô ở trong mắt đồng chí Vân là một cô gái dơ bẩn!
Lúc trước cô còn luôn tự nhận mình là người thích sạch sẽ, kết quả…
Có lẽ là đôi mắt của cô lừa gạt cô.
Người chân chính thích sạch sẽ là người trước mắt mới đúng!
“Sao lại nhìn anh như vậy? Trên mặt anh có thứ gì ư?” Vân Cô Viễn cảm thấy sáng nay không thích hợp, sao anh vừa ra đã nhìn chằm chằm anh như vậy?
Vẻ mặt anh tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, ừm…
Sao mặt còn đỏ như thế?
“Không có thứ gì, em một giấc ngủ dậy thị lực đột nhiên tốt hơn, phát hiện anh còn đẹp trai hơn trước đây, còn sạch sẽ, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người.” Diệc Thanh Thanh bất chấp tất cả.
Dù sao chuyện này nghe ly kỳ cỡ nào, nhưng những lời cô nói đều là sự thật, chẳng qua chuyện hệ thống đánh dấu không tiện giải thích lắm, chỉ có thể nói như thế.
Sở dĩ không giấu diếm chuyện thị lực, là vì cô cảm thấy mình không giấu được.
Ví dụ như bây giờ, cô ước gì có thể giấu chân mình, sau này ánh mắt của cô tốt hơn, chắc chắn cũng trở nên “thích sạch sẽ” như đồng chí Vân.
Đồng chí Vân thông minh như vậy, lại sớm chiều ở chung với cô, chắc chắn có thể phát hiện sự thay đổi của cô.
Với tính cách của anh, cho dù nghe ra cũng không tưởng tượng ra được, cũng không truy hỏi cô vì sao, chỉ cần nói ra từ miệng cô, anh đều không do dự tin tưởng, Diệc Thanh Thanh thì có tin tưởng này.
Vân Cô Viễn nghe xong cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô không giống đang nói đùa, nhìn biểu cảm còn có chút bất đắc dĩ, e rằng liên quan tới kỳ ngộ không tiện giải thích của cô.
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô nói nhìn anh đẹp trai hơn, còn nhìn anh đến ngây người!
Anh mím môi, không nói gì nữa.
Diệc Thanh Thanh còn đang đợi anh nói gì đó, kết quả người nào đó chỉ nhìn cô, cũng không nói lời nào, hai người cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương.
Một phút hai phút, Diệc Thanh Thanh dẫn đầu không nhịn được, hai bọn họ đang làm gì thế?
“Sao anh không nói lời nào?”
“Không muốn quấy rầy em nhìn anh, muốn em nhìn lâu thêm một lát.” Vân Cô Viễn nghiêm túc còn có chút vui sướng nói.
Diệc Thanh Thanh ngây dại.
Trong lòng điên cuồng rít gào: !!! Anh đang trêu chọc cô sao? Phải không? Đúng không!
Khụ khụ, tuy cô cố gắng trêu chọc đồng chí Vân, nhìn anh bị mình làm cho kinh ngạc, nhìn anh thẹn thùng, nhưng cô cũng không có thói quen bị trêu chọc.
Bởi vì cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch, thẹn thùng của mình!
Cô lại lấy ra đại pháp nói sang chuyện khác thử lần nào cũng linh tán nhiệt cho mình:
“Anh không tò mò thị lực của em cao đến mức nào sao?”
Vân Cô Viễn cười, không vạch trần cô mà phối hợp nói: “Tò mò.”
“Ha ha, sau này lại cùng nhau làm việc trong lúc tối đen như hôm qua, em cũng có thể thấy rõ mọi thứ, nhìn cũng nhìn được xa hơn!” Diệc Thanh Thanh kiêu ngạo nói.
“Vậy thì đúng là đáng tiếc.” Vân Cô Viễn thở dài.
“Đáng tiếc gì?” Diệc Thanh Thanh trừng anh một cái: “Anh không vui sướng vì em sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận