Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 70: Đổi mới chương trình học trù nghệ

Diệc Thanh Thanh đạp xe đạp rất nhanh, nếu không phải đường đất vàng gập ghềnh hạn chế phát huy của cô, cô cảm thấy mình có thể lái so được với tốc độ xe điện.
Vân Cô Viễn vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, đi song song.
Trên đường đi tro bụi nhiều, sợ ăn phải bụi, toàn bộ hành trình Diệc Thanh Thanh không nói một lời.
Hai người cứ im lặng hài hòa như vậy đạp xe tới huyện thành, sau đó mỗi người tách ra, một người đi tới bưu cục, một người đi tới trạm phế phẩm.
Diệc Thanh Thanh tới bưu cục, quả nhiên có hàng của cô ở đây, siêu cấp to, chỉ lùn hơn cô một chút, còn có một lá thư.
“Thanh Thanh, quần áo mùa đông và chăn dày mẹ đều gửi tới cho con, có tổng cộng ba bộ quần áo, hai bộ cũ một bộ mới, chăn là chăn giường đôi. Nghe người ta nói xuống ruộng thì tốn giày, nên chuẩn bị cho con hai đôi giày vải và một đôi giày bông.
Trời lạnh nhớ mặc dày một chút, khi ngủ thì kéo chăn kín vào, phiếu bình nước ấm mua cho con nhớ phải dùng, thường ngày uống nhiều nước ấm một chút, đừng ham lạnh.
Ngoài ra còn có ít điểm tâm con thích ăn, cũng mua gửi tới cho con, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị đói, thiếu cái gì nhớ viết thư nói cho mẹ.
Mọi chuyện trong nhà đều tốt, mẹ và cha con, anh trai con đều nhớ thương con.
Con nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn nữa, nhận được thư thì lập tức hồi âm. Chiều dài thư không được ít hơn hai tờ giấy, chuyện xảy ra khi xuống nông thôn, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều phải viết. Con đừng học mấy đứa con gái ngốc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu hiểu không?”
Diệc Thanh Thanh đọc thư xong, đoạn trước rất cảm động, tuy không có mấy lời mủi lòng nhưng từng chữ từng câu đều tràn ngập quan tâm và nhớ thương với cô.
Chẳng qua khi nhìn thấy đoạn cuối, mẹ cô còn quy định chiều dài hồi âm cho cô, cô không nhịn được bật cười.
Viết thư làm giống y như sáng tác văn không bằng, chỉ có mẹ cô mới có thể làm được.
Hơn nữa bà ấy viết còn chưa hết một trang giấy, lại muốn cô viết hai tờ giấy to, như vậy không phải là tiêu chuẩn kép sao?
Bức thư viết lúc trước coi như bỏ đi rồi.
Cũng may cô nghĩ hôm nay phải gửi thư, có khả năng cần tới giấy bút, nên mang theo bên người.
Cô mua tem phong thư, ngồi bên bậc thang ngoài bưu cục viết hồi âm.
Cách thức viết thư tiêu chuẩn trước, chiếm tận hai hàng.
“Cha mẹ, anh chị dâu:
Thấy thư như gặp mặt.
Khi viết lá thư này con đã tới nông thôn hơn một tháng, lúc này con đang ngồi ở bậc thang cửa bưu cục huyện Thiết Lĩnh, bởi vì mẹ yêu cầu hai tờ giấy nên con phải viết thư lại lần nữa.
Mẹ nói không được chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng mà trong khoảng thời gian con xuống nông thôn thực sự không có ưu sầu gì, cũng không có gì để viết.
Trên xe riêng của thanh niên trí thức con gặp năm thanh niên trí thức cùng phân tới thôn Hưởng Thủy công xã Đại Hưng huyện Thiết Lĩnh với con, bọn họ lần lượt là…”
Vì cần nhiều từ, Diệc Thanh Thanh không thể không kể từ lúc lên xe lửa, sau đó viết cô tạo quan hệ tốt với đại đội trưởng thế nào, xách theo đồ nhờ thím Quế Hoa giúp đỡ ra sao, dàn xếp xong thì xây bếp.
Ngoại trừ chuyện liên quan tới hệ thống đánh dấu, những chuyện khác cô đều nhắc tới.
“… Trong khoảng thời gian này con học được rất nhiều tri thức trồng trọt từ chỗ các hương thân, ví dụ như trồng cà chua…”
Lại viết một đoạn trồng rau tưới nước như thế nào.
Cuối cùng cảm thấy đã đủ, cô bắt đầu viết kết thúc.
“Hiện giờ con dọn dẹp đất phần trăm, hạt giống cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay tường bao đất phần trăm cũng có thể xây xong, sau này con sẽ có một căn phòng và một sân nhỏ, còn rộng rãi hơn trong nhà nhiều. Qua một thời gian nữa đồ ăn ở đất phần trăm mọc ra, con sẽ nghĩ biện pháp gửi một ít cho mọi người, cũng cho mọi người nếm thử đồ ăn con tự tay trồng ra.
Con đã thích ứng được với cuộc sống ở nông thôn, cũng lấy được nhiều công điểm, mọi người yên tâm đi!
Ai da, mông đã ngồi đau, hai hàng dư lại thật sự không viết nổi, mẹ bỏ qua cho con đi, lần tới chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Vất vả lắm Diệc Thanh Thanh mới viết thư xong, dán tem gửi ra ngoài cũng đã sắp giữa trưa.
Đến trạm lương thực mua ít lương thực tinh, sau đó đến ngân hàng đánh dấu.
[Cô đánh dấu ở ngân hàng huyện Thiết Lĩnh, nhận được 150 nhân dân tệ.]
Đánh dấu ở ngân hàng, quả nhiên đánh dấu ra đều là tiền, vậy mà lần này còn nhiều hơn ở huyện Nam Bình 50 tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận