Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 714: Thiếu niên ốc đồng

Vân Cô Viễn thực sự đã sớm tỉnh, nói đúng ra là tối hôm qua anh vốn không ngủ.
Không có biện pháp, không ngủ được, cuối cùng chạy đi thay ca trước khi tết Trung Nguyên kết thúc, buổi sáng thì dậy mân mê nấu đồ ăn ở phòng bếp.
Chẳng qua hôm nay Thanh Thanh dậy muộn hơn trước đây một chút, bữa sáng làm nóng hết lần này tới lần khác, cô còn chưa đi ra.
Nhưng mà Vân Cô Viễn cũng không sốt ruột, tối hôm qua vốn ngủ muộn, cô ngủ thêm một lát cũng bình thường.
Diệc Thanh Thanh rửa mặt xong, ra cửa lập tức vùi đầu theo mùi hương tới phòng bếp.
Vân Cô Viễn ngồi trên ghế nhỏ bên bệ bếp, vừa đọc sách vừa trông lửa, nghe thấy tiếng bước chân của cô thì quay đầu nhìn thoáng qua.
Làm sao vậy?
Ngày hôm qua dám lớn gan hôn lén anh, hôm nay ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cũng không dám ư?
Đầu cúi thấp như vậy có thể thấy rõ đường phía trước sao?
Vân Cô Viễn khép sách trong tay, im lặng đứng dậy đi tới cửa phòng bếp, đi đường không có âm thanh.
Diệc Thanh Thanh thực sự cúi đầu, nỗ lực cúi mức thấp nhất, cằm đều sắp chạm đến xương quai xanh, lộ ra một tầng thịt mềm, tầm mắt chỉ có thể nhìn khoảng 1 mét.
Tầm nhìn đột nhiên không kịp đề phòng xâm nhập đôi chân dài thẳng tắp, cúi thấp đầu nên không thấy được xa, khi sắp va trúng lồng ngực cứng rắn, cũng may cô phát hiện nhanh nên dừng bước, chỉ có sợi tóc chạm vào áo sơ mi của anh, không thực sự va trúng.
“Sao lại cúi đầu đi đường?”
Giọng nói của Vân Cô Viễn truyền từ đỉnh đầu xuống.
“Hôm nay tương đối xấu, không muốn cho anh nhìn mặt.” Diệc Thanh Thanh bất chấp tất cả nói.
“Hửm?” Vân Cô Viễn hơi nghi ngờ, vậy mà không phải vì chuyện xấu ngày hôm qua nên chột dạ?
Nhưng mà ngày hôm qua còn rất tốt, sao lại trở nên xấu?
Trái lại anh lo lắng: “Ngẩng đầu anh nhìn xem.”
“Không được!” Diệc Thanh Thanh lắc đầu.
Nhưng một bàn tay nâng cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên.
“!!!” Diệc Thanh Thanh có hai quầng thâm mắt đen xì che kín mặt.
Trước đây cô cảm thấy dưỡng nhan hoàn lợi hại, khiến cô không cần bất cứ mỹ phẩm dưỡng da gì, không cần bất cứ đồ trang điểm mới gì, hiện giờ cô cảm thấy vẫn nên tìm Lý Mộng Tuyết kiếm kem che khuyết điểm đi.
Hiện giờ cô mới biết được, mình thức đêm có quầng thâm mắt ngay cả dưỡng nhan hoàn đều không cứu được.
Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô hơi nhếch miệng.
“Anh còn cười!” Diệc Thanh Thanh hung dữ nói.
“Anh không cười.” Vân Cô Viễn trợn tròn mắt nói dối, cố gắng đè khóe miệng xuống.
“Em đều thấy được qua kẽ ngón tay!” Diệc Thanh Thanh lên án nói.
Vân Cô Viễn sờ đầu cô, vuốt tóc cô nói: “Được rồi, đừng che, anh đều thấy được, không xấu, còn rất đáng yêu!”
“Thật ư?” Ngón tay của Diệc Thanh Thanh mở to hơn nữa, đôi mắt to như nho đen nhìn chằm chằm anh, nếu anh dám nói không cô sẽ cắn chết anh!
Vân Cô Viễn nghiêm túc nói, nắm lấy tay cô: “Tối hôm qua làm chuyện xấu, không ngủ được sao?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu một nửa, sau đó trợn mắt: “Cái gì mà làm chuyện xấu? Em không có!”
“Vậy sao không ngủ được?” Vân Cô Viễn hỏi cô như dỗ đứa bé.
“Tối hôm qua ánh trăng quá tuyệt, em hưng phấn quá nên vẽ tranh ở trong tay áo càn khôn, không cẩn thận vẽ đến lúc trời sáng.” Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
“Vẽ gì thế? Đưa cho anh xem được không?” Vân Cô Viễn nghĩ tới tối hôm qua.
“Không được, còn chưa vẽ xong, đợi em vẽ xong lại nói.” Diệc Thanh Thanh quyết định giấu bức tranh cô vẽ xong ở trong phòng ngủ một mình thưởng thức.
“Ùng ục…” bụng vô cùng phối hợp kêu lên.
Không có biện pháp, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều.
“Ăn cơm sáng trước đi.” Vân Cô Viễn tri kỷ nói.
Anh đi đến bên bệ bếp, mở nắp nồi.
Diệc Thanh Thanh tiến đến bên bếp nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được ôm thiếu niên ốc đồng làm nũng:
“A Viễn! Vất vả cho anh quá! Phong phú như vậy! Có anh ở đây quá hạnh phúc!”
Cô không cảm thấy không được tự nhiên, hôn cũng đã hôn, ôm một cái là thái độ bình thường!
Cô muốn ôm thì ôm một cái, không có phiền não gì!
Hôn ấy à, hôm qua đã tiêu hao sạch dũng khí của cô, còn phải tích cóp thêm một thời gian.
Bữa sáng trong nồi thực sự quá phong phú, bánh bao, trứng luộc trong nước trà kèm sữa đậu nành, mỗi món làm đều rất tốn thời gian.
Không gian của A Viễn chỉ có thể giữ tươi nhiệt độ thấp, không thể giữ đồ ăn chín, bữa sáng trong nồi vừa nhìn là biết mới làm.
Có một người đàn ông dậy sớm chuẩn bị bữa sáng phong phú cho mình quả thực quá hạnh phúc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận