Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 715: Hai người đi đường không có âm thanh à

Vân Cô Viễn bất tri bất giác khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười, vỗ lưng cô:
“Được rồi, mau đến nhà ăn chuẩn bị ăn cơm!”
“Anh nấu cơm vất vả, để em bưng đồ ăn cho! Anh đi rửa tay ngồi bên cạnh bàn đi, em sẽ tới nhanh thôi!” Diệc Thanh Thanh không cho phân trần đẩy đồng chí Vân tới chỗ rửa tay ở phòng bếp.
Vân Cô Viễn bất đắc dĩ xắn tay áo lên rửa tay.
Diệc Thanh Thanh mang đĩa tới bựng bữa sáng phong phú nóng hổi trong nồi, sau đó để hết vào khay bưng một lần tới bên nhà ăn.
Phục vụ vô cùng chu đáo bưng bữa sáng tới xong, lại như cơn gió chạy tới chỗ rửa tay, lại trở về vị trí của mình, ngồi đối diện với đồng chí Vân đẹp trai, hưởng thụ bữa sáng tình yêu của thiếu niên ốc đồng.
Sau khi ăn xong Diệc Thanh Thanh lại ấn đồng chí Vân ngồi xuống ghế, sau đó tự mình cần mẫn thu dọn bát đũa.
Không thể để đồng chí Vân hầu hạ cô ăn uống, còn phải dọn dẹp rửa bát đũa được!
Trả giá đều là hai bên, không thể bắt đối phương làm hết.
Nhưng mà khi Diệc Thanh Thanh rửa bát, Vân Cô Viễn giúp lau bàn, lau xong lại đến phòng bếp, dựa vào cạnh cửa làm việc với cô.
“Hay là buổi sáng em ngủ tiếp một lát đi? Buổi sáng anh đến cửa hàng giúp đỡ là được, đến lúc đó anh nói với bọn họ một tiếng, buổi chiều anh lại trở về đón em qua.” Vân Cô Viễn nghĩ tới tối hôm qua cô không ngủ cả đêm.
“Không cần, em đi cùng anh đi, sau đó ngủ ở phòng ngủ của công nhân một hai tiếng là được, tránh cho anh phải chạy đi chạy về.” Diệc Thanh Thanh nói.
Tầng hai trong cửa hàng ở phố Kim Mã có phòng nghỉ của công nhân, đặc biệt để lại cho mấy bọn họ dùng.
Đồng chí nữ chiếm một gian, đồng chí nam chiếm một gian, trong mỗi gian đều có giường trên giường dưới, mỗi người đều có một giường.
Cho dù đám Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết không qua đêm ở đó, giữa trưa cũng ngủ trưa ở đó.
Bên phòng ngủ nam đều để lại một giường ngủ cho Cao Ứng Hòa.
Hiện giờ bên cửa hàng coi như là cứ điểm quan trọng của bốn đóa Kim Hoa bọn họ còn có đối tượng của mỗi người.
Vân Cô Viễn nghĩ một lát cảm thấy cũng được: “Vậy lát nữa anh cũng ngủ một lát, tối hôm qua anh cũng không ngủ được.”
Diệc Thanh Thanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Vì sao hôm qua anh không ngủ? Nửa đêm bị phía dưới gọi đi tăng ca à?”
“Vì sao anh không ngủ, em thực sự không biết sao?” Vân Cô Viễn nói với hàm ý sâu xa.
“…” Diệc Thanh Thanh vỗ đùi: “8 giờ hơn sắp 9 giờ rồi, chúng ta nhanh ra cửa đi, tránh cho chậm chạp không đi, đám Mộng Tuyết lo lắng.”
Số 8 phố Kim Mã, phòng làm việc may tầng hai, Lý Mộng Tuyết vẽ khuôn mẫu xong, nhìn đồng hồ một lát, lại nhìn đồng hồ một lát:
“Hơn 9 giờ rồi, thường ngày lúc này Thanh Thanh và đồng chí Vân đã sớm tới.”
“Có khả năng hôm qua sinh nhật đồng chí Vân, buổi tối hai bọn họ chơi tương đối muộn.” Vương Linh Linh vừa cắt vải vừa nói.
“Ha ha, tôi đoán ngày hôm qua hai bọn họ có tiến triển. Ngày hôm qua khi tôi đi, nhìn thấy Thanh Thanh lên xe xong thì ôm eo đồng chí Vân, dáng vẻ thân mật đó, không giống với lúc trước nắm góc áo. Các cô không thấy được đâu, đồng chí Vân kích động suýt nữa không giữ ổn xe.” Lý Mộng Tuyết hưng phấn nói.
“Thật ư? Đồng chí Vân còn có lúc lúng túng như vậy sao? Chỉ là ngồi phía sau ôm eo mà thôi, đến mức này à?” Trần Chí Hòa không tin lắm.
Anh ta cảm thấy Vân Cô Viễn không giống người sống, cảm xúc dao động rất nhỏ, hằng ngày đều là gương mặt không chút biểu cảm.
“Tôi nhớ rõ lúc trước Lai Lai đồng ý hẹn hò với anh, hình như anh đi đường đều té ngã một cái, suýt nữa răng cửa đều bị gãy mất.” Diệc Thanh Thanh thản nhiên nói.
Trần Chí Hòa cứng đờ quay đầu lại: “Hai người đi đường không có âm thanh à?”
“Đi đường có âm thanh thì không nghe thấy được cuộc hội thoại thú vị như thế.” Vân Cô Viễn nhìn anh ta một cái.
Trần Chí Hòa cảm thấy trong ánh mắt anh có sát khí.
“Thanh Thanh, mắt của cô…” Lý Mộng Tuyết nhìn Diệc Thanh Thanh như mắt gấu trúc, nói lời thấm thía: “Người trẻ tuổi đừng thức đêm, thức đêm hại cơ thể! Cô nhìn quầng thâm mắt của cô xem, không khác gì gấu trúc!”
Ở thời đại không có internet, không có di động này, có thể thức đêm thành như vậy, không phải ở bên Vân Cô Viễn giết thời gian đánh chết cô ấy cô ấy đều không tin!
Một người hiện đại vẫn luôn thức đêm như cô ấy đi đến thế giới này đều vì buổi tối không có việc gì làm, dưỡng thành thói quen tốt đẹp ngủ sớm dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận