Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 728: Chị cứ nghỉ ngơi đi

Tính tình của Tiền Đa Đa lanh lẹ như bề ngoài của cô ấy, ngoài ra khiến cô cảm thụ được sâu sắc một chút chính là cô ấy rất giỏi ăn nói, một túi quần áo đó nói tới suýt nữa đám Diệc Thanh Thanh đi học muộn.
Nếu không phải Vân Cô Viễn cần cù chăm chỉ nắm chắc thời gian nhắc nhở bọn họ, hôm nay bọ họ đã xong đời.
“Chị Đa Đa, chị đúng là thích hợp làm tiêu thụ, mấy món đồ này nói quá lôi cuốn và ngoạn mục, em đều quên mất việc đi học.” Diệc Thanh Thanh thực sự bội phục, nhân tài như thế, cần phải làm cửa hàng trưởng của bọn họ!
“Ha ha, chị rất thích nói chuyện, khi chị nhận được thư chị đều đã từ chức công việc đầu tiên, làm nhân viên cửa hàng cho một cửa hàng quần áo, chẳng qua đãi ngộ của các em càng tốt hơn. Vừa nghe nói có thể làm cửa hàng trưởng, chị lập tức trở về, Hương Giang tốt tới mấy dù sao cũng không tốt bằng trong nhà.” Tiền Đa Đa cười nói.
Diệc Thanh Thanh cũng cười:
“Chị Đa Đa, chị ngồi xe lửa cũng mệt mỏi, buổi chiều nghỉ ngơi ở chỗ em đi, cũng đừng câu nệ, giường em chị cứ ngủ thoải mái. Còn có điểm tâm này nữa, chị ăn một ít lót dạ trước, đợi buổi chiều tan học xong, chúng em sẽ tới tìm chị cùng đến trong tiệm xem, đám Mộng Tuyết cũng đã sớm chờ mong chị đến!”
Cô không đợi Tiền Lai Lai nói, lập tức chủ động bảo cô ấy ở đây nghỉ ngơi.
Dù sao buổi chiều bọn họ còn đi học, thời gian như vậy không kịp đưa cô ấy tới phố Kim Mã, hay là đợi ở trường học cũng không thích hợp.
Chỗ cô gần nhất, cho nên Lai Lai mới dẫn cô ấy tới đây, Diệc Thanh Thanh cũng đoán được.
Tiền Đa Đa cũng không thoái thác, lanh lẹ nói: “Vậy quấy rầy rồi!”
“Chị cứ nghỉ ngơi đi, dưỡng tinh thần thật tốt, buổi tối chúng em đón gió cho chị, đến lúc đó e rằng sẽ ầm ĩ lắm!” Diệc Thanh Thanh buồn cười nhắc nhở cô ấy.
Có khả năng cô ấy không biết, đồng chí Đại Kim Hoa vì khiến chị Đa Đa vạn dặm xa xôi tới Đế Đô cảm nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt của bọn họ, đã tập nghi thức hoan nghênh vô số lần.
Nếu dùng từ để hình dung mà nói, có lẽ chính là chắc chắn có thể khiến cô ấy cả đời đều khó quên!
Nhiệt tình của đồng chí Đại Kim Hoa luôn là khó có thể cô phụ, Diệc Thanh Thanh còn rất chờ mong.
Tiếp đón Tiền Đa Đa xong, Diệc Thanh Thanh lập tức chuẩn bị đến trường học với Tiền Lai Lai.
Vừa ra thì thấy Vân Cô Viễn đã đẩy xe đạp đến ngoài sân.
“À… A Viễn, hay là hôm nay chúng ta đi bộ đến trường học đi, đừng đi xe.” Diệc Thanh Thanh không thể làm được chuyện hai bọn họ đi xe, ném mình Lai Lai đi bộ được.
Dù sao nơi này cách trường học không xa, đi bộ một lát cũng không sao.
“Hai người đừng để ý tới tôi, tôi đi một mình được.” Tiền Lai Lai rất thông minh, dùng cách nói của Mộng Tuyết, chính là không muốn làm bóng đèn.
“Không sao, anh có thể chở hai người.” Vân Cô Viễn vỗ thanh ngang xe đạp.
Anh không biết chở thêm một người, không tiện lái xe sao?
Đương nhiên là anh biết, nhưng mà anh vẫn kiên định đẩy xe ra, thậm chí vì bày tỏ lập trường, còn đẩy xe ra trước tiên, chính là đánh chủ ý khác.
Diệc Thanh Thanh: “???”
Cái gì, chở hai người ư?
Chở kiểu gì?
Tiền Lai Lai nhìn ghế sau, chỗ này có thể chở hai người sao?
Tiền Đa Đa nhìn Vân Cô Viễn, lại nhìn Diệc Thanh Thanh, lập tức hiểu ra.
Để người chị gái này giúp đám người trẻ tuổi đi!
“Ai da, phía trước có thể ngồi một người, phía sau có thể ngồi một người mà? Khi chị ở Hương Giang từng thấy rất nhiều đôi tình nhân, chuyên thích ngồi ở thanh ngang phía trước!”
Diệc Thanh Thanh bất tri bất giác bị Tiền Đa Đa đẩy tới bên cạnh thanh ngang.
Cô vô cùng do dự: “Em đi lên kiểu gì? Phía trên cũng có thể ngồi được ư?”
“Em xoay người sang chỗ khác.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh không rõ nguyên do xoay người.
Chân dài của Vân Cô Viễn nâng lên, lập tức ngồi lên xe đạp: “Dựa vào sau một chút.”
Diệc Thanh Thanh lùi về sau nửa bước, bỗng nhiên cảm thấy bên eo căng cứng, dưới chân nhẹ hơn.
Khi lấy lại tinh thần, cô đã ngồi nghiêng phía trên thanh ngang.
Cả người đều được đồng chí Vân ôm vào trong lòng, khoảng cách rất gần, hơi thở giống như ngay sát bên tai.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Lại nhìn thấy Tiền Đa Đa đôi mắt sáng rực và Tiền Lai Lai sợ ngây người, chậc chậc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận