Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 73: Xấu hổ

Cô thật ra biết nữ chính trong sách có lần phát hiện trọng lượng của vại gốm ở trạm phế phẩm không đúng, tò mò mua về, thì phát hiện dưới đáy vại dùng bùn che lên có mấy thỏi vàng.
Nhưng chỉ dựa vào miêu tả kia cô không tìm ra được vại gốm đó, hơn nữa lai lịch của vại gốm không rõ ràng, là người khác cố ý giấu ở đây, sau này còn mang tới phiền phức cho nữ chính.
Nữ chính có thể ra vào không gian siêu thị tùy ý, mấy lần tránh thoát được nguy hiểm, sau này còn vì chuyện này mà kết bạn với nam chính chân chính.
Nếu Diệc Thanh Thanh cô cầm lấy, có thể trốn được hay không cũng là vấn đề.
Cho nên cô đừng nói là đi tìm vại gốm kia, thậm chí không dám tùy tiện chạm vào tất cả bình.
Sợ đến lúc đó đồ bị mất khiến người ta hoài nghi, bị thương.
Cô không thèm nghĩ tới chuyện nhặt bảo bối, so với nhặt bảo bối ở trạm phế phẩm, còn không bằng đánh dấu thực tế hơn.
Cô nhặt một đống báo chí cũ sắp xếp còn chỉnh tề, bỏ 1 hào mua, tính toán trở về sẽ dán lên tường.
Nhược điểm của phòng đất này là trên tường dễ rơi bụi xuống, dán báo lên trên sẽ tốt hơn nhiều.
Mua báo xong, Diệc Thanh Thanh đi tới xem Vân Cô Viễn lắp xe đạp.
Năng lực của anh rất mạnh, lắp ráp xe đạp, xây bếp, sửa mái, chế tạo đồ gỗ cũng giỏi.
Đều nói khi người ta nghiêm túc làm việc là đẹp nhất, Diệc Thanh Thanh cảm thấy rất đúng.
Dáng vẻ chuyên chú làm việc khiến chóp mũi của anh chảy ra mồ hôi khiến người ta có thể nhìn chằm chằm không chớp mắt một lúc lâu, đặc biệt mê người.
Tai Vân Cô Viễn lặng lẽ đỏ lên.

Sáu người đạp xe đạp gào thét trên đường cái là cảm giác gì?
Có lẽ giống như tổ đội lái siêu xe đi tản bộ ở đời sau.
Đa số người kết hôn cưới vợ cũng không khoa trương như thế.
“Lúc trước chúng ta cùng nhau xuống nông thôn là đi bộ trên đường đất vàng này, người nào có thể nghĩ tới chúng ta mới đến hơn một tháng, đã cùng nhau đạp xe đạp.” Trần Chí Hòa vui sướng cười to, không màng gió thổi cát vàng vào miệng, không nhịn được nói.
“Ngoại trừ Thanh Thanh có phiếu xe đạp ra, chúng ta đều phải cảm ơn năng lực của đồng chí Vân.” Tiền Lai Lai nói, cô ấy rất ngượng ngùng, hôm nay vì chiếc xe đạp của cô ấy, Vân Cô Viễn đã từ bỏ nghiệp vụ kiếm tiền này.
“Lấy tiền làm việc mà thôi.” Vân Cô Viễn nói.
“Lai Lai nói rất đúng, phải cảm ơn anh!” Trần Chí Hòa ầm ĩ.
Vân Cô Viễn: “…”
Vân Cô Viễn không đáp lại, Trần Chí Hòa lập tức mất đi hứng thú trêu ghẹo anh, lại đi nói chuyện với những người khác.
“Chúng ta xếp thành một hàng, đến lúc đó có tận sáu chiếc xe vào thôn, tuyệt đối có thể trở thành phong cách nhất trong thôn.”
“Được rồi, khiêm tốn chút đi, đừng nghĩ mấy chuyện vô dụng đó, đến lúc đó chọc người ta đỏ mắt, sẽ lớn chuyện đấy.” Trịnh Hiểu Long nhắc nhở người anh em của mình.
Hôm nay không làm việc, ngoài ruộng bên ngoài thôn cũng không có ai, các hương thân ngồi máy kéo của công xã đi họp chợ, hoặc là bận rộn ở đất phần trăm nhà mình, bên cạnh thôn chỗ khu thanh niên trí thức sẽ không có thôn dân tụ tập.
Nhưng không khéo chính là bọn họ ở lại huyện thành thêm một lát, vừa vặn đuổi kịp máy kéo trở về không lâu, chở các hương thân mang theo túi to túi nhỏ về thôn.
“Ôi trời ơi, sao nhiều xe đạp như vậy, chẳng lẽ là có lãnh đạo xuống nông thôn ư?” Có hương thân nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở phía xa thì nghi ngờ nói.
“Không phải chứ, lão già nhà tôi không nhắc tới chuyện lãnh đạo thị sát mà.” Lâm Quế Hoa phản bác.
“Là đám thanh niên trí thức!” Vợ trưởng thôn nói.
“Ôi trời ơi, hai chiếc xe đạp đã rất nổi bật, lúc này tận sáu chiếc, mấy thanh niên trí thức mới tới điều kiện gia đình tốt như vậy ư? Đều mua được xe đạp?”
Có hương thân kinh ngạc nói.
Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh ở bên cạnh cảm thấy không chịu nổi, đặc biệt là người trước.
Cùng là thanh niên trí thức mới ới, sáu người kia mỗi người đều có xe đạp, chỉ có hai bọn họ là đi xe máy kéo với các hương thân, bây giờ còn phải đi bộ.
Đám thanh niên trí thức cũ cũng chấn động, bắt đầu có tính kế.
“Thím, các thím cũng đến huyện thành ạ?” Diệc Thanh Thanh thấy mấy thành viên trong tổ mình, nên chào hỏi bọn họ.
Bắt đầu từ lúc này cô không cần phải lo lắng đi xe đạp sẽ bị người ta theo dõi, lúc này có khoảng 5 người gánh vác áp lực giúp cô!
Mấy người đạp xe đạp đi qua các hương thân về thôn.
Đã đi xa tới không còn bóng dáng, các hương thân vẫn còn thảo luận về mấy thanh niên trí thức mới tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận